Chương trước
Chương sau
Dụ Khang Trạch nghe vậy liền đờ người ra, vị quản gia sau đó lùi ra ngay, còn lại mình nam nhân ở trong phòng. Bỗng dưng bên khóe môi Dụ Khang Trạch cười nhẹ, ánh mắt cũng nhíu lên vì đôi môi đang tủm tỉm cười, khuôn mặt hắn vừa nghệt ra rồi lại vui sướng y hệt tên ngốc, bàn tay rờ vào từng món đồ rồi thấy nâng niu chúng hơn hẳn.1
30 phút sau
Dụ Khang Trạch chuẩn bị xong xuôi, hắn nghiêm chỉnh trong bộ suit bên trong và khoác thêm chiếc áo lông đen to đùng bên ngoài, hai bên cầu vai áo đính thêm hàng dài pha lê hình tam giác trắng sáng, lọai lông áo mượt cùng lớp bông lót bên trong vừa giữ ấm vừa thời trang. Đôi bàn tay thon dài được che chắn cẩn thận bằng đôi găng tay đen, hôm nay là đôi giày Tây cổ cao, vẫn sang trọng mà còn giữ ấm. A Diên đỗ xe dưới sảnh, anh ta xếp cẩn thận 6 chiếc vali vào, có vẻ nặng lắm. Trời mùa đông mới 18 giờ chiều là xầm xì xanh than cả vùng, Mễ Nhiên đứng ra ngoài ban công, lười nhác đổ người dựa vào thành, ánh mắt cũng đìu hiu nhìn theo từng hành động của A Diên, cô biết hôm nay Dụ Khang Trạch đi dự tiệc, cũng là giao số tiền đền bù hợp đồng. Nghĩ đến mối quan hệ của hai người bỗng dưng đổ vỡ, Khang Trạch phải chịu tổn thất nhiều thứ, Mễ Nhiên thì gợi lại bao kí ức đau buồn trước đây..tất thảy từ Mã Sở Đằng. Trách cứ là thế nhưng lão vẫn sống tốt, vẫn ung dung tự tại, oanh tạc trên thương trường với thái độ trịnh thượng. Mễ Nhiên không phục, chắp tay rồi nhắm mắt ngửng lên trời, niệm:
- Mẹ...mẹ trên cao phù hộ cho con...
Cô đứng im tập trung niệm, bên dưới Dụ Khang Trạch ra xe rồi vô thức nhìn thấy cô, hắn trầm ngâm thấy hành động cô đang làm rồi ánh mắt không rời. Màn trời tối, nữ nhân nhỏ nhắn đứng phía cao xa mà vẫn có ma lực thu hút hắn đến thế, chỉ đơn giản là cô đang đứng im còn Dụ Khang Trạch đã cuồng chân, hắn muốn chạy lên đó quá, cái sự bức bối đang đè nặng tâm can hắn suốt thời gian vừa qua. Đúng thật, hắn vẫn sẽ yêu cô, vẫn tha thứ cho cô, dung túng cho mọi điều cô gây ra cho hắn. Bất giác A Diên lên tiếng, như 1 sự đánh thức:
- Ngài Dụ... chúng ta đi chứ?
Dụ Khang Trạch thở dài, ngồi vào trong xe cùng mớ suy nghĩ ban nãy đã tan biến. Phía cổng chính mở rộng hai cánh to rồi đóng lại, Mễ Nhiên niệm xong cũng từ từ mở mắt, đến lúc này cô mới an tâm, cô thấy hắn nhìn mình, con mắt ti hí nhìn và cơ thể đang lạnh cũng cố nghiêm túc. Cả hai như kẻ trộm, chỉ dám lén nhìn hay lén quan tâm người kia một cách gián tiếp, ai cũng muốn nói ra lời xin lỗi nhưng cái tôi và sự ngại ngùng vẫn cao hơn
Phía Dụ Khang Trạch, hắn trầm ngâm trên xe rồi dặn A Diên:
- Lái từ từ thong thả thôi... bữa tiệc này suy cho cùng là chốn nịnh bợ Mã Hà, chúng ta đến sớm chỉ nghe giáo điều
A Diên gật gù rồi giảm tốc độ xuống, ánh mắt nam nhân nhìn ra phía đường, nỗi buồn man mác hiện lên trong mắt hắn, nỗi buồn không thể hiện ra bên ngoài bởi Dụ Khang Trạch luôn kìm nén cảm xúc sau dáng vẻ nghiêm nghị ấy. Duy có lần cãi nhau với Mễ Nhiên mà hắn thổ lộ hết ra sự yếu mềm ấy, nam nhân lại gõ lên đầu mình cho tỉnh táo, mới đó lại nghĩ đến Mễ Nhiên. Chiếc xe lăn bánh trong 1 quãng thời gian dài, bữa tiệc khai mạc lúc 19h tối nhưng Dụ Khang Trạch ước tính phải gần 19h30 hắn mới tới nên tận dụng chút thời gian ít ỏi mà ngả lưng ra phía sau, hai mắt nhắm nghiền lại
Gần tới nơi, toan đi vào sảnh thì A Diên bỗng thấy rất đông xe cảnh sát, bên ngoài sảnh tiệc là đám đông hỗn loạn bao gồm phóng viên, các vị quan khách,... A Diên nhíu mày, mau nói:
- Ngài Dụ... có biến rồi
Dụ Khang Trạch thẳng thừng ngồi dậy, bên cửa kính kéo he hé xuống, một hàng dài xe của cảnh sát tập trung, có cả cảnh sát kinh tế, các phóng viên thi nhau chụp hình, đám quan khách là các Chủ tịch, Tổng giám đốc hay vị cán bộ nào đó của doanh nghiệp thì bối rối đứng im. Cả Khang Trạch lẫn A Diên vẫn chưa rõ sự tình nê đánh xe sang bên đường rồi nhìn theo sự việc trước mắt, bữa tiệc thường niên bỗng tập trung rất nhiều vị khách “không mời mà tới”. 1 lúc sau hai viên cảnh sát đi ra áp giải theo Mã Sở Đằng, bên dưới còng tay còn che một tấm khăn đen, lão nghiêm chỉnh trong bộ đồ trang trọng nhưng hoàn cảnh thì không. Theo sau là các chủ doanh nghiệp dưới trướng của Mã Hà cũng chung số phận, nhiều ca táp đen được cảnh sát bê từ trong ra, một hàng dài các nhân vật sừng sỏ giới bất động sản ngồi chung 1 xe của cảnh sát rồi rời đi. Dụ Khang Trạch khỏi nói thì bất ngờ như nào, hắn từ từ đóng cửa xe lên rồi lệnh:1
- Rời khỏi đây ngay lập tức
Chiếc xe đánh lái quay đầu rồi phóng nhanh mất hút trên đường. Trên xe, Dụ Khang Trạch bỗng nhận được cuộc điện thoại của cấp dưới:
- Ngài Dụ... Mã Sở Đằng mới bị bắt rồi, lão bị bắt bất ngờ trong bữa tiệc tối nay
Nam nhân khó hiểu, đáp:
- Ừ, tôi biết rồi... Cậu điều tra được lí do chưa?
P/s: nay cuối tuần ra thêm chap cho mng nha. Sắp tới hành động của nu9 sẽ giúp gì cho nam9 thì mng sẽ hiểu nè. Hãy tim, follow truyện và follow nick mình với nha. Cảm ơn mng nhiều
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.