Không khí rơi vào trầm mặc, A Diên hay những người hầu đứng chung quanh đều im lặng chờ đợi phản ứng của Mễ Nhiên. Dĩ nhiên hai cô hầu gái là sợ nhất, Du Ly và Cúc Y. Hai người lấm lét nhìn nhau rồi lẩm bẩm:
- Lần này chúng ta toi rồi
Khuôn mặt Dụ Khang Trạch vẫn đằng đằng sát khí nhìn vào nữ nhân trước mặt, lực tay hắn bế siết hông cô đến mạnh cũng thấy được hắn tức giận đến nhường nào. Mễ Nhiên có sợ rồi, nhưng lúc này cần ứng xử khôn khéo một chút, cô liếc nhanh qua hai người hầu gái đang đứng phía xa, trong lòng thực tâm không muốn liên luỵ họ. Sau cùng hai đôi mắt nữ nhân long lanh lạ thường, phải, Mễ Nhiên đang rưng rưng khóc, cô đổ nhào người dựa vào lồng ngực nam nhân trước mặt, đầu cạ cạ vào bên vai như mèo nhỏ biết làm nũng. Hành động này khiến Dụ Khang Trạch bất ngờ và cũng thành công dập đi sự tức giận phừng phừng. Khang Trạch thở dài, buông lỏng tay đang nắm chắc nâng hông Mễ Nhiên, một tay đưa lên vuốt ve mái tóc của vật nhỏ, hạ giọng:
- A Nhiên, lỗi tôi... Em đừng khóc, nhé?
Mễ Nhiên sở dĩ không khóc, nước mắt chỉ rặn ra che mắt hắn, cánh mũi nhỏ cố ý sụt sịt lên giận hờn rồi mè nheo:
- Anh...đừng trách phạt Du Ly và Cúc Y...1
Giọng nói cô ủy mị như thứ thuốc mê đánh lừa tâm trí hắn, có tỉnh táo và nhạy bén đến đâu thì vẫn bị đánh gục. Dụ Khang Trạch hạ nước nhún nhường:
- Được, tôi không trách phạt ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng/238840/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.