Tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu thẳng vào mặt Tần Yên, cô cau mày lấy chăn trùm kín cả đầu, lẩm bẩm nói: "Tắt đèn".
Lát sau lại phát hiện trời đã sáng, Tần Yên lúc này mơ mơ màng màng rời giường, xoa nhẹ hai mắt, nói lớn: "Cận Nam Dã."
Không ai đáp lại.
Trên giường cũng không có nam nhân.
Tối hôm qua mặt đất một mảnh lộn xộn, quần áo mất trật tự bị ném xuống mặt đất, vậy mà ngày hôm nay lại được dọn dẹp một cách sạch sẽ, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.
Không cần nghĩ cũng có thể biết tối qua Cận Nam Dã đã dọn dẹp tất cả.
Tần Yên cong môi trốn dưới chăn, cọ lên gối mền một cách thoải mái.
Chóp mũi ngửi được một chút mùi thơm, trong bụng vừa hay có chút đói bụng.
Cô đứng dậy
Áo sơ mi nam trên người cô rộng và dài, trực tiếp che đi phần đùi đầy vết sẹo đỏ trên chân cô. Nhấc chân đi có chút khó khăn, toàn thân dường như không có chút sức lực.
Tần Yên hai chân bước xuống giường, vừa muốn đi ra ngoài, chăn trên giường cũng bị kéo xuống xuống, quấn vào cổ chân của cô.
Vừa đi một cái liền nhũn ra.
"Rầm-"
Cô ngã xuống đất cùng với chăn bông.
Âm thanh khá lớn.
Âm thanh làm kinh động Cận Nam Dã ở bên ngoài.
May mắn thay có tấm chăn ở dưới lót cho cô nên không bị thương.
Nam nhân đi đến bên cô, giọng nói đầy lo lắng, "Tần Yên!"
Tần Yên không biết tại sao chân cô lại mềm như vậy. Cô không muốn Cận Nam Dã lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng-anh/618744/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.