Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Cận Nam Dã vang lên bên tai Tần Yên, mặt hắn vùi vào cổ cô, hơi thở phả lên da cô làm cho vùng đó có chút khô nóng.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, dùng sức càng lúc càng mạnh, như thể muốn hòa cô vào cơ thể của hắn.
Nghe giọng nói có chút đứt quãng của hắn khiến trái tim của Tần Yên có chút nhũn ra. Cô đưa tay vuốt ve lưng Cận Nam Dã.
Bàn tay thon thả dần dần đi lên, luồn các ngón tay vào tóc của hắn.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nghe cô nói như vậy, động tác của Cận Nam Dã hơi dừng lại. Sau đó dán vào vành tai của cô, âm thanh kiều mị như dụ hoặc.
"Đau đầu."
Tần Yên đáp: "Được, vậy tôi đưa anh đi nghỉ ngơi."
Cô chủ động nắm lấy tay nhưng bị hắn giữ lại.
Các ngón tay mạnh mẽ bị tách ra, cùng với các ngón tay hắn mà giao lại.
Nhiệt độ của lòng bàn tay nóng, tâm cũng nóng lên.
Cảm xúc về quá khứ tràn ngập trong tâm trí cô ào ạt như thủy triều.
Cô biết rằng mình chưa bao giờ quên Cận Nam Dã.
Đó là lý do vì sao mà trong bốn năm qua, có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng chẳng ai thành công chiếm lấy trái tim cô như Cận Nam Dã.
Ban ngày thì có thể giả vờ như không có, nhưng ban đêm thì không thể giấu chính bản thân mình.
Đùa mà thành thật cũng tốt, tình cảm chân tình cũng tốt.
Cô đã không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-em-la-cua-rieng-anh/259585/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.