*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Berlin còn chưa sang xuân, gió bên ngoài vẫn rét buốt, mưa lạnh vẫn rơi từng đợt. Thời tiết như vậy, Minh Tịnh quả thực lo lắng hộ những nữ minh tinh phải bước đi trên thảm đỏ. Cũng may ông trời vẫn tương đối ưu ái bọn họ. Ngày khai mạc Liên hoan phim, Berlin có một chút nắng, bầu trời xanh trong vời vợi. Thời điểm chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên thảm đỏ, đèn đóm lung linh rực rỡ, các diễn viên nam lịch lãm phong độ, còn diễn viên nữ thì lại muôn màu muôn vẻ. Fan kích động tới mức muốn bùng cháy, những tiếng thét chói tai không ngừng nối nhau vang lên, khiến cho Minh Tịnh thấy như mình sắp mất luôn thính giác. Phải đợi suốt hồi lâu Minh Tịnh mới trông thấy đoàn phim Trung Quốc bước lên thảm đỏ. Cô giơ máy ảnh lên, điên cuồng nhấn nút chụp. Thế nhưng khi đoàn làm phim lướt qua trước mặt cô, Minh Tịnh bỗng nhiên sững người. Cái cô nàng mặc váy dài trắng cười đến đơ cả miệng kia, chẳng phải là… ma đó ư? Phần đi thảm đỏ vừa kết thúc, Minh Tịnh đã vội vã gọi cho Sơn Béo. Cậu chàng đang say giấc nồng, khi nhận điện thoại còn luôn miệng chửi lầm bầm, nào cha nào mẹ. “Sơn Béo, mình vừa mới gặp ma xong.” Sơn Béo sợ tới thót tim, tức khắc tỉnh rụi: “Ma á? Thật hay giả đấy?” “Thật luôn, đi ngay phía trước mình nè. Sao cô ấy lại tới Berlin vậy?” “Trời ạ, cậu nói cô ấy í hả!” “Đúng rồi, cái con ma dùng linh hồn để ca hát nhà cậu á.” Nếu như nói trên thế giới này Minh Tịnh khâm phục ai nhất thì đấy chắc hẳn phải là Sơn Béo. Hình thể cậu chàng đã vậy mà hồi cấp ba còn dám hôn trộm con gái nhà người ta. Sau đó cô nàng đi tham gia show tài năng, tuy không lọt vào top ba nhưng có cái mác học bá cho nên vẫn khá nổi trội, ký được hợp đồng với công ty quản lý, ra được album, doanh số cũng ổn, còn có cả fan club của riêng mình. Sơn Béo can đảm xuất kích, không biết dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng lại chinh phục được cô nàng. Khi cậu ta khoe khoang với Minh Tịnh, cô vẫn vô cùng bình tĩnh. Trước đó đã có sẵn ví dụ của Trần Tĩnh và Cổ Phạn nên giờ chẳng gì có thể làm cô ngạc nhiên được nữa. Tình yêu, vốn dĩ đã không đi theo lẽ thường bao giờ. “Ca khúc chủ đề của bộ phim kia là do cô ấy thể hiện. Cô ấy đi theo người ta lên thảm đỏ cọ nhiệt, hi vọng năm sau có thể làm gương mặt đại diện cho mấy nhãn hàng gì đấy. Hầy, trông thì hào nhoáng thế thôi, chứ thực ra cô ấy kiếm tiền vất lắm.” Sơn Béo có vẻ trách móc, nhưng Minh Tịnh lại nghe ra một chút đau lòng trong đó: “Thế cậu cứ bảo cô ấy không cần cố quá làm gì, chẳng phải là đã có cậu rồi sao. Cô ấy phụ trách xinh tươi như hoa, còn cậu phụ trách kiếm tiền về nuôi gia đình.” Sơn Béo cười, một tiếng cười thật hạnh phúc, dù cho cách nhau rất xa nhưng Minh Tịnh vẫn nghe được rõ ràng. “Được rồi, nghe cậu. Mà Minh Tịnh này, thế cậu phụ trách cái gì?” Minh Tịnh dũng cảm nói: “Mình ấy à, mình phụ trách độc bá thiên hạ.” Sơn Béo không cười nữa, chỉ im lặng suốt hồi lâu. Bộ phim trong nước tham gia Liên hoan phim lần này tiếng vang không lớn lắm, được đề cử là đoàn làm phim đã mãn nguyện rồi. Sau khi xem xong phim Minh Tịnh mới đi phỏng vấn. Thực ra loại phỏng vấn kiểu này luôn rất đơn điệu, cho dù là phỏng vấn ai thì câu trả lời cũng đều na ná như nhau, nghe có vẻ rất chân thành nhưng thực chất lại cực kỳ sáo rỗng. Bọn họ đã rất vất vả mới đạt được vị trí ngày hôm nay, tất nhiên hết mực coi trọng thanh danh, mỗi một câu nói đều phải thảo luận trước với người đại diện và đoàn đội, không phải là muốn nói gì thì nói. Minh Tịnh phỏng vấn luôn ôn hòa, những điều người ta muốn tránh cô cũng không bao giờ hỏi. Chụp được vài tấm hình đẹp đẽ rồi, Minh Tịnh mới bắt đầu đánh giá quần áo trên người nữ chính. Nữ chính hôm nay mặc một bộ đồ cổ điển của Issey Miyake(3). Trang phục do Issey Miyake thiết kế trước giờ luôn rất khó mặc, chẳng hạn như bộ váy trên người nữ chính lúc này, trông chẳng khác gì một cái bao tải màu xanh lục, ngoại trừ làm nổi nước da trắng như tuyết của cô nàng thì còn lại chẳng tôn dáng tẹo nào, còn che mất cả đôi chân dài miên man kia. Cũng may ngoại hình cô ấy kiều diễm cho nên nhìn tổng thể vẫn không cảm thấy quái dị, thậm chí còn có thể gọi là khá cá tính. Minh Tịnh nhớ khi bước trên thảm đỏ, cô ấy cũng mặc một chiếc váy rộng thùng thình. “Phóng viên Minh cũng thích Issey Miyake à?” Có lẽ là do ánh mắt cô quá lộ liễu, người đại diện bên cạnh không khỏi lên tiếng. Minh Tịnh thận trọng cười: “Chỉ dám thưởng thức mà thôi.” Trông thấy vẻ mặt cảnh giác của người đại diện, cô liền nói lời tạm biệt. Minh Tịnh định phỏng vấn “con ma” nhà Sơn Béo, nhưng hình như đoàn phim không sắp xếp cho cô ấy tiếp nhận phỏng vấn. Cô cũng không muốn khiến cho cô ấy khó xử, song vẫn cảm thấy có hơi tiếc nuối trong lòng. … Lão Vi đúng hạn trở về, mặt mày hồng hào, trên môi treo một nụ cười tự đắc. Anh ta và bạn gái cuối cùng cũng đã đăng ký kết hôn, còn đặt cọc được một căn nhà ở trong khu vực các trường tiểu học trung học trọng điểm. Bạn gái cho uống một liều thuốc an thần lớn như vậy, hai người lại còn xa cách lâu ngày mới được gặp mặt, tự nhiên cũng nhẹ nhàng mềm mỏng hơn. Năm nay của lão Vi phải công nhận là một năm thành công rực rỡ. Trông thấy Minh Tịnh đến, anh ta liền dùng giọng điệu lãnh đạo khen cô vài câu, sau đó đưa cô một hộp sôcôla to bự. Minh Tịnh nhìn đống chữ Đức trên bao bì, hỏi: “Đây chính là đặc sản quê anh à?” Lão Vi dõng dạc nói: “Anh đến nước Đức mấy năm, đã sớm xem nơi này như quê hương của mình rồi.” Minh Tịnh ước tính trọng lượng của chiếc hộp trong tay, không có cách nào phản bác. Lão Vi lại ha hả cười hai tiếng: “Vốn dĩ là mẹ anh làm cho cô một túi bánh trôi, bánh trôi bà làm ngon lắm, anh sợ bánh bị nát nên còn cẩn thận cầm trên tay. Ngặt nỗi lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh có một tên nhóc lỗ mãng va phải người anh, tay anh run lên, thế là bánh liền rớt hết ra đất. Anh còn chưa kịp nhặt lại thì mấy bàn chân thối đã giẫm lên hết cả rồi,” lão Vi tiếc nuối kể lể. Minh Tịnh thầm nghĩ: bà ngoại em làm bánh trôi mới ngon, mặn có ngọt có, đủ các loại nhân, nhân bánh đậu xanh, nhân táo gai, nhân dâu tằm, anh còn chưa được nếm thử bao giờ đâu! Cô lặng lẽ nuốt nước bọt hai lần, thôi, không so đo nữa, dù sao lần này Nhan Hạo gửi cô hai thùng lớn đồ ăn ngon, cô vẫn còn ăn thêm được một thời gian. Lúc vác hai cái thùng kia lên nhà cô, nhân viên chuyển phát còn phải nhe răng thở hồng hộc. Lão Vi ít ra vẫn còn có chút lương tâm, vừa quay trở lại văn phòng đã cho Minh Tịnh nghỉ ngơi, bảo cô thích nghỉ bao lâu thì tùy, có chuyện gì lớn anh ta sẽ gọi điện sau. Thế nhưng Minh Tịnh nào dám coi lời này là thật, cô chỉ nghỉ đúng một tuần. Trong cái tuần nghỉ phép ấy, Minh Tịnh đi ra ngoài tổng cộng hai lần, một lần là cùng Nick đưa Bò Sữa vào rừng chơi, một lần là đến lớp học tiếng Afrikaans. Mùa đông Berlin ít nắng, bầu trời hầu như luôn luôn âm u. Tuy nhiên chỉ cần trời quang mây tạnh thì bất kể bên ngoài rét buốt đến đâu, màu trời xám xịt cỡ nào, tuyết có phủ ngập rừng cây ngọn cỏ ra sao thì những người ra ngoài được vẫn cứ ra ngoài như thường, thậm chí còn có những bà mẹ đẩy xe nôi ở trong công viên tản bộ. Hôm Nick tới tìm minh Tịnh là một ngày nắng đẹp. Chắc là bà Bonnie đã nói với anh ta rằng cô nghỉ phép, vừa lúc anh ta cũng mới qua hai ngày trực liên tiếp, hai hôm tới có thể nghỉ. Anh ta vẫn xách theo cái giỏ hôm trước, nhưng Bò Sữa nom đã lớn hơn một chút, ở trong giỏ không thoải mái, luôn miệng ẳng ẳng đòi xuống. Minh Tịnh xoa đầu Bò Sữa, bế nó ra khỏi giỏ. Nó nhìn Minh Tịnh một cái rồi cong người nhảy xuống dưới, chớp mắt đã biến mất giữa đống cây cỏ trong công viên, chỉ lưu lại một hàng dấu chân hình hoa mai trên nền tuyết trắng. Minh Tịnh luống cuống đuổi theo, song Nick lại giữ cô lại: “Nó không dám chạy xa đâu.” Quả nhiên không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ, mà tuyết trên cỏ cũng roạt roạt rơi xuống đất. Minh Tịnh vừa mới cảm giác trước mắt lóe lên thì Bò Sữa đã phi ra, phía trước nó giờ là một con thỏ xám chỉ to hơn nó đôi chút. Hai đứa hăng say rượt đuổi sát nút, không quá bạt mạng cũng không chạy xa, hình như không phải săn đuổi mà giống đang đùa giỡn hơn. Con thỏ chạy được một lúc lại ngừng, đợi Bò Sữa rượt đến gần thì mới quay đầu chạy tiếp, Bò Sữa đằng sau cũng há mồm thở dốc đuổi theo. Đôi mắt của Nick lộ rõ vẻ mỏi mệt sau một đêm thức trắng. Bất kể ở quốc gia nào, bác sĩ đều không phải một công việc nhẹ nhàng, huống chi anh ta vẫn còn trẻ tuổi như thế. “Chắc bọn nó đang chán đấy,” anh ta chỉ chỉ hai con vật kia, nói với Minh Tịnh. “Tôi cũng chán sắp chết rồi, muốn tới nơi nào đó ấm áp để nghỉ dưỡng quá đi thôi.” “Thế anh đi Hawaii đi!” Không có nơi đâu mặt trời rực rỡ hơn và nước biển ấm nóng hơn nơi ấy. “Thực ra tôi vẫn cảm thấy Berlin dù có lạnh đến buốt xương thì vẫn có một vẻ đẹp những chỗ khác không sánh được,” Nick khẽ nhếch cằm. Đây chính là sự tự tin của người Đức khi nói đến nền công nghiệp sản xuất, đến các thành phố, đến phong trào bóng đá của bọn họ, luôn luôn là cái vẻ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống thế giới thế này. “Vậy thì anh cứ đợi tầm một tháng nữa là được!” Minh Tịnh cũng tôn trọng lòng yêu nước của người khác. Hai người chầm chậm thả bước trong rừng. Mặt đất trải đầy lá rụng và tuyết đọng, loạt xoạt kêu dưới chân họ. Bò Sữa và thỏ xám vẫn đang nô đùa cùng nhau. Phía trước mặt họ là một cái hồ nhân tạo, băng giá còn chưa tan hết. Hôm nay khi Nick tới tìm Minh Tịnh, cô vốn định từ chối anh ta, nhưng vẫn chưa kịp trả lời thì Nick đã giành nói trước: “Cô có hai lựa chọn, một là đi cùng tôi tới vũ hội kỷ niệm ngày thành lập bệnh viện, hai là đưa Bò Sữa ra ngoài đi dạo.” Minh Tịnh đã chọn phương án hai không do dự. Vẻ mặt Nick tổn thương như treo dòng chữ “rõ ràng tôi tốt thế mà cô lại không chọn tôi” trước trán, anh ta oán giận nói: “Cô chẳng nhớ tới tình xưa nghĩa cũ tí nào, mới quen Bò Sữa có mấy ngày mà đã thích nó hơn tôi, rõ là có mới nới cũ.” Minh Tịnh cười cười giải thích: “Bởi vì nó là Bò Sữa nhà anh cho nên tôi mới thích, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi.” Nick chẳng thấy được an ủi tẹo nào, đôi mắt màu lam vẫn cứ phảng phất ưu sầu. Vẻ buồn rầu đó của anh ta, ngay khi Nick mới gõ cửa, Minh Tịnh đã cảm nhận được. Bò Sữa và thỏ xám cuối cùng cũng đã thấm mệt. Bò Sữa lon ton chạy về, cọ cọ ống quần Nick, mắt dòm vào trong giỏ. Nó biết đấy là cái ổ thuộc về mình nó. Minh Tịnh dùng giấy ăn lau lau bốn chân cho nó, nó rất ngoan ngoãn nâng chân phối hợp với cô. Sau khi bước vào trong giỏ, Minh Tịnh như đã nghe thấy nó thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ánh mặt trời tuy rất đẹp nhưng lại quá xa quá mỏng, lang thang ngoài đường một chút là đã lạnh cóng cả người. Nick xách giỏ trở về cùng Minh Tịnh. Khi đến trước chung cư của cô, anh ta dừng bước. Minh Tịnh tưởng rằng anh ta muốn lên nhà uống tách trà nóng. Lần này Nhan Hạo có gửi bánh niên cao qua cho cô, cô còn thầm nghĩ có thể chiên hai miếng niên cao cho anh ta uống trà. “Trọc Đầu, cảm ơn nhé, hôm nay tôi vui lắm.” Tuy nhìn dáng vẻ Nick chẳng có chút nào là vui nhưng Minh Tịnh vẫn lựa chọn tin tưởng anh ta, cô cười nói: “Tôi cũng vậy.” Nick lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt kia thật do dự, thật hoang mang, thật lạc lõng. Minh Tịnh kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy anh ta nói gì, đi cũng chẳng đi. Cô đành phải mở miệng: “Thế tạm biệt nha, anh lái xe cẩn thận nhé.” Nick mím môi thật chặt. Phải khoảng bốn năm giây sau, anh ta mới thấp giọng nói: “Trọc Đầu, bệnh nhân của tôi đã chết trên bàn mổ hôm qua. Tôi tự biết bản thân mình không đủ mạnh mẽ, hoặc có mạnh mẽ chăng nữa thì cũng không có khả năng chữa được mọi loại bệnh trên đời. Đây cũng không phải lần đầu tôi đối mặt với cái chết, nhưng tôi vẫn thấy rất tệ. Cô ấy còn rất trẻ, vừa mới làm mẹ không lâu. Thật ra lần này không phải tôi nghỉ phép, là tôi chủ động xin nghỉ. Tôi cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc của bản thân mình.” “Chẳng phải theo Thiên Chúa giáo, những người từ giã cõi trần rồi sẽ lên thiên đường sao?” Minh Tịnh khẽ nói. Nick suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Nếu thực sự có thiên đường, chắc hẳn là đông đúc lắm.” Minh Tịnh nhìn Nick bằng một ánh mắt rất kỳ lạ, Nick hờ hững nhún vai: “Tôi cũng theo đạo Thiên Chúa, có thời gian tôi cũng sẽ kiên trì nghe giảng đạo, nhưng tôi là người thực tế.” Minh Tịnh hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ đây là số mệnh, số mệnh đã định sẵn là có những người sống lâu, cũng có những người đoản thọ. Nếu có thể cứu được trên bàn mổ thì chứng tỏ cô ấy vẫn chưa tới số, còn nếu không thể thì có nghĩa là cuộc đời cô ấy chỉ dừng được tại đây thôi, anh không cần tự trách mình.” “Trọc Đầu, đây không phải vấn đề có tự trách mình hay không. Cô không hiểu được sự bất lực khi đối diện với cái chết có thể khiến con người ta thất vọng và tuyệt vọng đến cỡ nào đâu.” Đúng là cô không thể hiểu rõ tâm trạng của Nick, song cô vẫn mường tượng được. Cái cảm giác ấy tựa như lạc bước vào trong một hang động sâu hoắm, mọi nguồn sáng đều biến mất, mọi sự vật hữu hình đều chẳng thể phân biệt nổi. Bóng tối tựa như hàng vạn mét dưới đáy biển, chưa ai đi xa đến vậy, cũng chẳng ai biết có sinh vật nào tồn tại được chốn này không. Sự tăm tối ấy thuần khiết đến cực điểm, vô biên vô hạn, không một kẽ hở. Khi đã đằm mình trong đó, bạn sẽ không thể biết được liệu mình còn có thể thở hay không, nhưng mà tai bạn thì vẫn cảm nhận được sự lặng im chết chóc. Điều càng đáng sợ hơn là, bóng đen dày dặc kia sẽ nhắc nhở bạn, nhắc cho bạn nhớ rằng bạn chỉ một thân một mình ở đây, hoàn toàn không nơi nương tựa. Nghe Minh Tịnh miêu tả xong, Nick há hốc mồm kinh ngạc: “Trời ạ, sống động quá, cứ như thể cô đã tự mình trải qua rồi ấy.” “Sao có thể chứ. Anh nhìn đi, mặt trời ấm áp là vậy, xuống dưới đáy biển làm chi cho lạnh… A, hoa báo xuân nở rồi kìa!” Minh Tịnh nhìn góc tường một căn nhà ở tầng một, nơi đó có bày mấy chậu hoa anh thảo(4),người Đức vẫn thích gọi nó là hoa báo xuân. Mấy khóm hoa này trông như những chiếc ô nhỏ xinh, có đỏ có tím có trắng có lam, vươn mình đua nhau khoe sắc. “Sắp tới tháng Tư rồi, giờ cũng là mùa hoa báo xuân nở mà!” Nick không hiểu sao cô lại kích động đến mức ấy. Minh Tịnh không để tâm đến lời anh ta nói. Nắng ấm soi lên những bông anh thảo kia, khiến cho phần nhụy hoa màu vàng lại càng trở nên thanh thoát. Cô khẽ hít vào một hơi, cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của hoa giữa bầu không khí lạnh căm. Thế là cô lại hít sâu hơi nữa, cảm thấy như mình đang chầm chậm mò mẫm đi trong bóng tối, đôi chân cô rất nặng, bước đi cũng không dài, nhưng ít nhất là cô đang tiến về phía trước. “Nick, tôi sẽ cùng anh tới buổi vũ hội ở bệnh viện.” Cô tươi cười nhìn Nick.(3) Issey Miyake: Nhà thiết kế thời trang người Nhật nổi tiếng với những bộ đồ táo bạo mới mẻ, được coi là niềm tự hào của làng thời trang Châu Á. (4) Anh thảo: Một loài thực vật đặc hữu của vùng Đông Á.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]