*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Tịnh tức thì choáng váng. Cái con người này thực sự là Bao Chửng tái thế, chẳng cần bao nhiêu công sức cũng nhìn thấu được ý đồ của cô hay sao? “Anh, anh biết rồi hả? Làm ơn đừng bán đứng em. Em không có ác ý gì đâu, anh cũng nhìn ra được mà đúng không? Trong lòng Nhan Hạo đã có người khác rồi mà, em là một đứa trẻ ngoan, phải hiểu được thế nào gọi là thành toàn cho kẻ khác.”
Ánh mắt Nghiêm Hạo di chuyển từ cặp kính to tổ chảng xuống chiếc áo khoác trông như một tấm cà sa của cô, nếu không phải còn có quả quần chấm bi kia thì chỉ cần thêm một cái bao bố là cô lên phố hóa duyên được rồi. Thật đúng là cái gì trông càng kinh hãi thì cô lại càng thích mặc. Đầu óc Nghiêm Hạo bỗng chốc lóe lên, tựa như mới ngộ ra điều gì đấy. Anh thoáng bình tâm trở lại, hỏi: “Em đang định đi đâu à?”
“Một học tỷ bên khoa Tiếng Trung hẹn em cùng đi chơi ạ,” Minh Tịnh thật thà trả lời, chỉ sợ mình chọc tức anh rồi lại bị anh lôi ra trước vành móng ngựa.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, có hẹn gì thì cứ ăn đã rồi hẵng đi!”
Thế này nghĩa là sao vậy, anh đã buông tha cho cô rồi ư?
“Vâng, học trưởng đi thong thả ạ!” Minh Tịnh đứng thẳng người, chuẩn bị cung kính tiễn anh rời đi.
“Cùng đến nhà ăn luôn nhé!” Anh lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-dung-dung-cach-de-yeu-anh/234951/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.