Chịu , lúc nhức đầu , lúc chóng mặc cổ họng lại khô rát , biết mình bị bệnh , Hiểu Di khó khăn bước đến mở hộp tủ xem còn viên thuốc nào không! Vừa mở tủ , Hiểu Di thở dài , rồi lại đóng tủ lại , bây giờ bị bệnh thế này phải làm sao bây giờ? Bây giờ không có thuốc ngồi mệt mỏi cũng chả giúp được gì , cô ngồi sắp xếp lại quần áo ,đồ dụng cần thiết còn lại của mình vào vali , cô tự hỏi : Dù sắp xếp đồ ,thì biết đi đâu đây ?
Trong lúc cô dọn dẹp lại căn phòng trước khi đi , bất chợt nhìn thấy tấm ảnh lúc nhỏ của cô và ba mẹ nuôi. Cô ôm tấm ảnh vào lòng , ngồi thấp xuống sàn nhà ,khóc trong đau khổ.
" Sao này có lẽ không gặp bố mẹ nuôi được nữa ! Tha lỗi cho con gái bất hiếu , vô dụng ! " Cứ thế cô ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo mà khóc trong tuyệt vọng.
Vì quá kiệt sức , mệt mỏi ,Hiểu Di ôm tấm ảnh ngủ lúc nào cũng không hay! Không một tấm chăn che thân , cô nằm trong căn phòng nhỏ nhắn giữa mùa đông lạnh giá.
Cứ thế ,cô nằm như vậy đã được 20 phút . Theo giờ này , tên cầm thú đó đang đến lấy nhà ,nhưng sao cô đi được đây?
Từ ngoài cửa ,Từ Minh và hai người đàn ông đập cửa ầm ầm , những hàng xóm bị tiếng ồn làm cho thức giấc ,họ vừa bước ra ngoài xem có chuyện gì ! Thì hai tên to lớn ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-doc-chiem-em-mai-mai/2502948/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.