Ma giới luôn luôn u tối không phân rõ ngày đêm, Đậu Lục ngẩng đầu yên tĩnh nhìn trần điện, dạ minh châu lấp lánh cũng không khiến hắn thấy đẹp đẽ mới lạ như lần đầu tiên nhìn thấy nữa. Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ: “Ta ở đây bao lâu rồi, tại sao không hề thấy ai?”
Hắn quay đầu nhìn Liên Không nằm ngủ trên giường lớn, hô hấp của y rất trầm, dường như là do quá mệt mỏi. Ánh sáng từ dạ minh châu nhàn nhạt chiếu xuống y giống như dát thêm một tầng sáng bạc nhu hòa, kết hợp với ngũ quan đẹp như điêu khắc khiến y trở nên ma mị, cuốn hút dị thường.
Nhớ đến lúc bị tiểu hài nữ dùng dao cắt một đường, rõ ràng cố ý tránh động mạch chủ lại không kìm được máu chảy quá mức, khơi gợi mùi hương xuất hiện. Bản thân là người tỏa ra mùi hương, Đậu Lục quả thật không ngửi thấy mùi gì, thế nhưng dấu hiệu của thứ kia vừa xuất hiện đã kéo đến phản ứng của Liên Không dù y không tỉnh táo. Khi ấy có lẽ là do ánh mắt Liên Không nhìn mình quá cháy bỏng, cho nên Đậu Lục không khỏi sợ hãi, nhưng kì quái ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là chạy ngay đi, ngược lại còn có chút chờ mong phản ứng tiếp theo của y. Ngươi nói Tân Hoán đan câu nhân? Vậy tại sao Liên Không chỉ nhìn hắn, ánh mắt ngoại trừ có chút không giống bình thường còn lại cái gì cũng không động tĩnh?
Cũng không hẳn là không có, thật lâu, lâu đến nỗi Đậu Lục bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-do-de-thang-su-phu-phai-lanh-khoc/1310152/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.