Trăng tán treo trên cao, soi xuống mặt nước đang không ngừng lay động tạo thành vô số vệt sáng mờ ảo.
Xung quanh không khí dần lắng xuống, người người ai nấy cũng rượu tàn tiệc tan mà nối đuôi nhau ra về, chẳng mấy chốc tiếng người dần thưa bớt. Gió đêm mang theo hơi lạnh cuối thu thổi qua tàng cây phát ra tiếng sột soạt không ngừng tiếp nối khiến người ta cảm giác như có ai đang rủ tai nhau xì xầm trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ kì quái.
Mạnh Hoài Đông phát hiện không khí có điểm không thích hợp, hắn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hai người từ bao giờ không tiếng động xuất hiện đằng sau.
Dưới tán cây ngô đồng, một tiểu nữ nhỏ tuổi bám lấy vạt áo nam nhân, hai người họ đều đang nhìn về phía này, chính xác hơn là đều chằm chằm nhìn vào người đang đứng cạnh hắn — Đậu Lục.
Nữ hài tử nhỏ tuổi buông vạt áo của nam nhân ra, tiến từng bước về phía bọn hắn, miệng gọi từng tiếng “A Lục”
Nó tương đối nhỏ tuổi, mặc hồng phục đi giày vải thêu tinh xảo. Nốt ruồi son nằm giữa trán đặc biệt nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện tại đã mơ hồ có đường nét của tiểu mỹ nhân, lớn lên chút nữa chắc chắn sẽ trở thành hồng nhan họa thủy. Nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đậu Lục, mũi giày điểm trên mặt đất không ngừng tiến đến, miệng nhỏ cũng liên tục gọi tên ‘A Lục’. Thanh âm nhẹ nhàng như tiếng hát du dương, giờ khắc này trông nó giống như một tiểu tinh linh đáng thương bị chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-do-de-thang-su-phu-phai-lanh-khoc/1310148/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.