Hai ngày sau, cuối cùng Mạnh Hoài Đông cũng được thả trở về, mặt mũi bầm dập, cả người từ trên xuống dưới đều rách rưới, máu me be bét, trông vô cùng thảm thương.
Mạnh Hoài Đông vừa thấy Niệm Hoa, như là muốn ôm lấy hắn mà lập tức lao đến, nhưng cuối cùng vẫn phải khom người hạ gối, cung kính nói: “Sư tôn, đồ đệ về rồi!” vì bị trừng mắt cảnh cáo.
Niệm Hoa quay đầu che miệng, phất tay nói: “Mấy ngày qua ngươi đều vất vả, không cần làm đại lễ như vậy, nghỉ ngơi trước đi.”
Mạnh Hoài Đông nghe lời cúi đầu, đang định rời đi thì lại nghe được tiếng lanh lảnh của mỹ nhân. Con mắt hắn phút chốc lấp lánh, khuôn mặt sáng bừng, đau đớn tích tụ bao lâu trong thoáng chốc liền tan biến, cả người như tràn trề sinh lực, quay ngoắt mặt lại tìm kiếm chủ nhân của tiếng nói.
Hồng Yêu hình như xinh đẹp hơn trước (?) một thân hồng y đỏ rực như lửa, nốt chu sa giữa trán nổi bật, tôn lên làn da trắng như sứ. Mắt đào hoa nhấp nháy, Niệm Hoa trông thì cảm thấy mắt nàng như bị tật, còn Mạnh Hoài Đông nhìn lại ra được vẻ yêu diễm mị hoặc, tư phong lả lơi, khiến lòng người ý loạn tình mê*. Tay hắn không ngừng chà sát, chòng chọc nhìn mỹ nhân trước mắt.
(*ý loạn tình mê: say mê, bấn loạn trong chuyện tình cảm)
Niệm Hoa thấy ánh mắt Mạnh Hoài Đông có phần lộ liễu liền nhíu mày, đá hắn một cái đuổi về phòng nghỉ ngơi. Đáng tiếc là tên thương tật này phút trước vừa tỏ ra yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-do-de-thang-su-phu-phai-lanh-khoc/1310136/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.