Ngoại truyện nhỏ
Sáng hôm sau, Bình An giật mình tỉnh giấc.
Nhìn vị trí trống không bên cạnh, cô hoảng loạn xuống giường rồi chạy ra ngoài.
Chạy đến phòng khách và không thấy một bóng người, tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô dần dần biến mất. Trái tim cô như bị bóng tối bao phủ, sự nặng nề và ngột ngạt đến đáng sợ khiến cho cô ngã quỵ xuống. Cô muốn đứng dậy và chạy đến công viên Hoa Đào, nhưng cả cơ thể của cô đã không còn sức lực.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ lo lắng từ dưới bếp vọng lên: “Em sao thế?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã. Bình An quay đầu lại thì liền nhìn thấy Thế Hoằng đang vội vàng chạy đến rồi đỡ cô dậy.
“Em sao vậy? Em bị ngã sao? Có đau không?” Thế Hoằng gấp gáp hỏi Bình An.
Kết quả, Bình An lại ôm chặt lấy eo anh, dụi dụi mặt vào ngực anh, cố gắng đè nén giọng nói run rẩy rồi lên tiếng: “Em tưởng anh đi mất… Em tưởng anh trở về thế giới của anh rồi…”
Thế Hoằng liền vỗ vỗ lưng Bình An rồi trấn an cô: “Anh sẽ không đi đâu, anh sẽ ở lại với em mãi mãi mà. Vừa rồi anh xin lỗi, anh xuống bếp làm bữa sáng, định làm xong rồi mới định gọi em dậy, không ngờ là lại làm em sợ rồi.”
“Ừm…” Bình An vẫn vùi mặt vào lồng ngực Thế Hoằng, tay thì vẫn ôm chặt lấy anh. Thế Hoằng hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Bình An lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3439013/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.