“Ừ, cũng chính là cướp mất người mà cậu yêu.” Trạch Anh lớn nói, “Tên khốn đó đã cướp mất Bình An - người mà chúng ta yêu!”
Trạch Anh nhỏ sửng sốt, Trạch Anh lớn lại nói tiếp: “Bình An là một cô gái rất tốt. Trong những ngày tháng bị Thế Hoằng hành hạ, cô ấy là người duy nhất đứng ra bảo vệ chúng ta. Cô ấy vì chúng ta mà đối đầu với Thế Hoằng hết lần này đến lần khác, cô ấy vì chúng ta mà làm rất nhiều việc. Chúng ta rất yêu cô ấy, nhưng Thế Hoằng lại cướp mất cô ấy! Thằng khốn đó đã cướp hết mọi thứ từ chúng ta, chúng ta phải trả thù nó. Còn nếu không trả thù, không đẩy nó xuống vực thẳm thì trong tương lai, nó sẽ cướp hết mọi thứ từ chúng ta, lại còn khiến chúng ta sống trong nhục nhã và thấp hèn!”
Trạch Anh nhỏ nghe vậy thì đã lung lay. “Vậy… Vậy là bắt buộc phải trả thù Hoằng sao?”
“Đúng!” Trạch Anh lớn nói, “Cậu phải khiến cho tên đó không còn năng lực uy hiếp chúng ta nữa.”
“Tôi? Còn cậu thì sao?” Trạch Anh nhỏ lúng túng, “Không phải chúng ta sẽ cùng nhau trả thù sao?”
“Tôi chỉ giúp cậu thôi, còn cậu mới là người phải đích thân ra tay.” Mới đầu, Trạch Anh vốn định dùng năng lực tàng hình để âm thầm làm hại Thế Hoằng. Thế nhưng sau khi quan sát Trạch Anh nhỏ, anh ấy cảm thấy Trạch Anh nhỏ còn mềm yếu, không đủ tàn nhẫn. Vì vậy, anh ấy muốn Trạch Anh nhỏ phải ra tay với Thế Hoằng để Trạch Anh nhỏ trở nên mạnh mẽ, giống với anh ấy hơn.
Hơn nữa, Trạch Anh hai mươi tuổi đối đầu với Thế Hoằng mười tám tuổi thì chẳng có gì thú vị hết. Để Trạch Anh mười bốn tuổi hạ gục Thế Hoằng mười tám tuổi, vậy thì Trạch Anh sẽ càng cảm thấy kiêu ngạo và tự đắc hơn
Trạch Anh cũng nói thẳng những suy nghĩ này của mình với Trạch Anh nhỏ. Trạch Anh nhỏ suy nghĩ một hồi thì cũng đồng ý nghe theo Trạch Anh lớn. Anh ấy cũng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, và anh ấy đương nhiên không muốn bản thân bị Thế Hoằng chèn ép, hành hạ.
“Vậy hiện giờ cậu muốn tôi làm thế nào đây?” Trạch Anh nhỏ lên tiếng hỏi.
Trạch Anh lớn liền nói: “Trước tiên cứ cho thằng khốn đó nếm chút mùi vị trước đã. Dù sao bây giờ cậu cũng chưa có gan làm những chuyện lớn, mà từ từ chơi đùa với thằng đó cũng sẽ càng thù vị.”
“Nhưng cho Hoằng nếm mùi vị thì tôi phải làm như thế nào?”
Nghe thấy Trạch Anh nhỏ hỏi vậy, Trạch Anh lớn hơi thiếu kiên nhẫn mà nói: “Thiếu gì trò để làm mà cậu hỏi tôi? Có những việc đơn giản như cho đinh vào giày, cho kim vào quần áo, đẩy người xuống tầng,... Chẳng lẽ cậu không nghĩ ra sao?”
Trạch Anh nhỏ nghe đến việc đẩy người xuống tầng thì lại nhớ tới lần trước, khi anh ấy bị ngã thì Thế Hoằng đã vươn tay ra, muốn kéo anh ấy lại. Anh ấy bèn nói chuyện này với Trạch Anh lớn, nhưng Trạch Anh lớn lại tỏ vẻ khó chịu mà nói: “Cậu ngu quá đấy! Làm gì có chuyện thằng đó muốn giúp cậu, nó chỉ giả vờ làm người tốt thôi. Hơn nữa kết quả nó đâu có kéo cậu lại đâu? Đáng lẽ nó có thể kéo được cậu, nhưng vì muốn cậu ngã nến mới giả vờ không kéo kịp đấy!”
Trạch Anh nhỏ nghe vậy thì ngây người, anh ấy đã bị lời của Trạch Anh lớn thuyết phục.
Trạch Anh lớn tiếp tục nói: “Đã vậy thì chiều nay cậu hãy đẩy tên đó xuống tầng đi!”
“Hả?” Trạch Anh nhỏ hoang mang, “Đẩy xuống tầng? Làm như vậy… lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Đừng lo, thằng khốn đó không dễ chết vậy đâu.” Trạch Anh lớn nói, “Còn cậu, cậu đừng có mà lo cho nó. Nó rất ác độc, nó còn xém chút nữa giết chết chúng ta đấy! Cậu mà mềm lòng thì cậu sẽ là đứa phải chết!”
Nghe đến đây, một chút lo lắng dành cho Thế Hoằng của Trạch Anh nhỏ từ từ tan biến mất. Cậu ấy trầm mặc một lúc, sau đó quyết định làm theo lời Trạch Anh lớn.
“Nhưng mà tôi đẩy anh ta xuống thì bố có trách phạt tôi không?”
“Không đâu.” Trạch Anh lớn nói, “Bố rất thương yêu chúng ta, bố cũng đã biết chuyện thằng đó hại chúng ta rồi nên sẽ không bảo vệ nó nữa đâu.” Nói đến đây, Trạch Anh liền nở nụ cười đắc ý mà nói: “Cậu cứ tự nhiên mà ra tay.”
Buổi chiều.
Bình An ngồi trên ghế sofa nhìn Thế Hoằng học bài. Căn phòng lúc này rất yên tĩnh, Thế Hoằng bỗng nhiên lại đặt bút xuống rồi đi vào phòng vệ sinh. Vừa hay Bình An cũng đang khát, cho nên cô bèn nhân lúc anh không ở đây mà lén mở cửa, xuống dưới tầng để uống nước.
Đến khi Thế Hoằng từ phòng vệ sinh đi ra thì đã không thấy Bình An đâu. Anh nghĩ chắc cô chỉ đi dạo trong biệt thự nên không lo lắng gì, vì vậy anh định ngồi xuống học bài. Nhưng không có cô bên cạnh thì anh cứ cảm thấy trống vắng, thế là cuối cùng anh bèn rời khỏi phòng, đi xuống tầng tìm cô.
Lúc anh xuống đến tầng hai thì Bình An đã uống nước xong và đang đi lên trên tầng. Rất nhanh, hai người liền nhìn thấy nhau. Anh đứng ở bậc thang phía trên, cô đứng ở bậc thang phía dưới, khoảng cách giữa hai người chỉ có khoảng mười bậc thang.
Nhìn thấy Thế Hoằng, Bình An đang thầm hỏi anh xuống đây làm gì thì đã thấy Trạch Anh nhỏ bước đến phía sau anh. Thế Hoằng thấy Bình An thì cứ vô thức nhìn về phía cô. Thế rồi, anh lại thấy khuôn mặt cô đột nhiên trở nên hốt hoảng, cô vội chạy lên tầng rồi hét lên: “Cẩn thận!”
Thế Hoằng không khỏi hoang mang. Ngay sau đó, một lực mạnh tác động vào lưng anh, đẩy một cái khiến cho cơ thể anh lao xuống cầu thang.
Trong khoảnh đang ngã xuống, Thế Hoằng vẫn thấy Bình An đang không chút do dự chạy đến gần anh. Vì thế anh hoảng loạn, anh muốn Bình An mau tránh ra, tình huống hiện tại rất nguy hiểm. Tuy nhiên cô vẫn lao đến đỡ anh, nhưng cô nhỏ bé như vậy thì làm sao có thể chống đỡ nổi.
Thế Hoằng ngã thẳng lên người cô, mặc dù anh đã cố gắng để giữ thăng bằng nhưng không thể. Hai người ôm chặt lấy nhau mà ngã xuống dưới, Thế Hoằng dùng một tay mà cố gắng bảo vệ phần đầu của Bình An, tay còn lại thì ôm phần lưng của cô.
“Rầm!” Tiếng cơ thể va chạm với nền nhà vang lên. Bình An bị đè ở bên dưới, cho nên dù được bảo vệ phần đầu và phần lưng thì cơ thể vẫn rất đau. Thế Hoằng nằm sấp trên người Bình An nên không bị thương nặng, nhưng hai tay vì bảo vệ Bình An nên đã va đập mạnh xuống dưới sàn.
Cả Bình An và Thế Hoằng đều đau đớn mà kêu lên một tiếng. Thế Hoằng ngay sau đó liền hoảng loạn mà đỡ Bình An ngồi dậy, giọng nói chứa đầy vẻ hốt hoảng: “Bình An… Em không sao chứ Bình An?”
Bình An vốn đang đau đớn, nhưng thấy Thế Hoằng hoảng loạn đỡ cô dậy rồi còn gọi tên cô, cô liền kinh ngạc đến mở tròn mắt luôn. “Anh… Anh nhìn thấy em?”
“Anh nhìn thấy em…” Giọng nói Thế Hoằng run rẩy, anh cố gượng đau mà ôm cô vào lòng rồi bế cô dậy. “Anh đưa em đi bệnh viện… Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện…”
Thấy Thế Hoằng mất bình tĩnh như vậy, tâm trí Bình An cũng trở nên rối loạn. Cô vội ngăn anh lại: “Khoan… Khoan đã… Em không sao…”
“Không! Anh đưa em đi bệnh viện…” Thế Hoằng vừa nói vừa loạng choạng bế Bình An đi.
Bình An gấp gáp nói: “Đưa em đi cũng vô ích, người khác không thể nhìn thấy em!”
Nghe thấy vậy, Thế Hoằng liền khựng lại. Bình An nói đúng, dù có đưa cô đến bệnh viện thì các bác sĩ và y tá cũng không thể nhìn thấy cô.
Bình An lại khuyên nhủ Thế Hoằng: “Đưa em quay lại đi, chúng ta trở về phòng. Em nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao đâu, anh đừng lo.”
Thế Hoằng nghe đến đây thì khẽ cúi đầu, anh cũng chẳng còn cách nào khác là phải quay lại, bế Bình An đi lên cầu thang. Bình An lại giật mình, bởi cô chợt nhìn thấy hai Trạch Anh đang đứng bên cạnh nhau.
Khi Trạch Anh nhỏ chuẩn bị đẩy Thế Hoằng, Trạch Anh lớn đang nấp ở một góc trên cầu thang để quan sát. Thế rồi đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Cẩn thận!”
Trạch Anh liền sững người, giọng nói này thật giống với Bình An. Ngay sau đó, Thế Hoằng bị Trạch Anh nhỏ đẩy xuống. Trạch Anh lớn nhìn cái cảnh anh ngã xuống thì cảm thấy dường như có chỗ nào đó trông rất kỳ lạ. Đến lúc anh đã ngã trên đất thì trông lại càng kỳ cục hơn, trông anh giống như đang ôm vật gì đó, mà người của anh không chạm hẳn xuống đất mà giống như đang được nâng lên bởi thứ gì đó vô hình vậy.
Cả hai Trạch Anh đều phát hiện ra điều đó, hai người đang cảm thấy kỳ quái thì Thế Hoằng đã hoảng hốt đỡ Bình An dậy. “Bình An… Em không sao chứ Bình An?”
Cả hai Trạch Anh đương nhiên đều không nhìn thấy Bình An, nhưng sau khi nghe thấy tên của cô được thốt ra từ miệng Thế Hoằng thì cả hai đều sửng sốt.
Trạch Anh nhỏ: Đây không phải tên của cô gái mà mình sẽ thích trong tương lai sao?
Trạch Anh lớn: Tại sao Hoằng lại gọi tên của Bình An? Tại sao nó lại biết đến tên của cô ấy?
“Anh… Anh nhìn thấy em?” Giọng của Bình An lại vang lên, tuy khá nhỏ nhưng cả hai Trạch Anh đều đã nghe thấy.
Trạch Anh nhỏ thì hoang mang, giọng nói phát ra từ đâu vậy? Trạch Anh lớn thì chợt nhận ra điều gì đó, anh ấy ngay lập tức bước ra khỏi góc mà xuống cầu thang. Để đề phòng bị người khác nhìn thấy, anh ấy không quên bật đồng hồ tàng hình lên..Không ngờ rằng chế độ tàng hình vừa bật, anh ấy đã trông thấy Thế Hoằng bế một cô gái mặc váy trắng lên, mà cô gái đó chính là Bình An.
Trạch Anh không thể nào tin nổi, sao Bình An lại xuất hiện ở đây chứ? Anh ấy ngẩn người mà chứng kiến Thế Hoằng và Bình An nói chuyện với nhau. Thế Hoằng muốn đưa Bình An đi bệnh viện, nhưng Bình An đã thuyết phục được Thế Hoằng quay lại.
Vào giây phút Bình An nhìn thấy Trạch Anh lớn, Bình An thoáng giật mình rồi nhíu mày, Trạch Anh lớn liền biết là cô nhìn thấy mình.
Trạch Anh nhỏ thì đương nhiên không nhìn thấy Bình An, nhưng trông thấy Thế Hoằng giống như đang bế ai đó mà từ từ bước lên tầng, cậu ấy liền bị dọa cho sợ hãi. Hơn nữa còn vừa đẩy Thế Hoằng xuống tầng một cách công khai, cho nên cậu ấy cực kỳ e sợ khi nhìn Thế Hoằng.
Thế Hoằng vô cùng lo lắng mà bế Bình An lên trên tầng. Nhưng bỗng nhiên, anh chợt bị giữ lại bởi một thứ gì đó vô hình, chỉ có Bình An mới thấy được người đang giữ anh chính là Trạch Anh.
Trạch An lớn giữ Thế Hoằng, mắt lại nhìn chằm chằm vào Bình An mà hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Thế Hoằng nghe thấy giọng nói của Trạch Anh thì vô cùng cảnh giác.” Là ai đang nói?”
Bình An bảo Trạch Anh: “Buông Hoằng ra, để chúng tôi lên tầng, nếu không thì đừng có trách tôi.” Bình An đe dọa: “Không phải chỉ mình anh mới có bảo bối đâu. Bảo bối của tôi dư sức đối đầu với anh đấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]