Nghe thấy vậy, Bình An không thể không ngượng ngùng mà nhìn về phía Thế Hoằng. Trong lòng cô thầm gào thét: Ai là bạn gái của anh chứ!
Mấy dì giúp việc thì khá bất ngờ, vừa bất ngờ với câu trả lời của Thế Hoằng, lại vừa bất ngờ trước thái độ vui vẻ của Thế Hoằng khi trả lời câu hỏi. Ngay sau đó, mấy dì liền lên tiếng khen chiếc đồng hồ.
“Chiếc đồng hồ này thật sự là đẹp quá!”
“Bạn gái của ông chủ đúng là có con mắt chọn quà!”
“Phải Đó! Cô Bình An vừa xinh đẹp vừa tài năng, chọn quà lại rất khéo nữa!”
Bình An: Chờ đã! Không phải Hoằng nói rằng bạn gái tặng cho anh ấy sao, sao mấy dì lại biết người tặng là cháu chứ?
Nội tâm Bình An lại gào thét, Thế Hoằng thì cười cười rồi ngồi xuống ghế.
Trong suốt bữa ăn, Bình An không nói bất cứ câu nào để tránh phải rơi vào tình trạng xấu hổ. Thế Hoằng nhận ra cô ngại giao tiếp với anh nên cũng không lên tiếng. Anh yên lặng ngồi ăn, thỉnh thoảng lại lén nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Ăn xong, hai người cùng nhau vào phòng ngủ của Thế Hoằng. Vừa vào phòng, Bình An liền lấy ra chiếc thẻ ngân hàng rồi đưa cho anh. “Của anh này.”
Thế Hoằng nhìn vào chiếc thẻ ngân hàng thì nhíu mày, không đưa tay ra nhận. Bình An phát hiện ra thái độ của anh nên liền bảo: “Không phải lần trước em đã nói là sẽ trả lại anh rồi sao? Bây giờ em mang trả anh, anh nhận lại đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438965/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.