Cởi cà vạt ư?
Bình An nhìn vào chiếc cà vạt được thắt trên cổ Thế Hoằng, Thế Hoằng lại đang ngồi trên ghế nên cô bèn cúi người xuống, cẩn thận đưa tay cởi cà vạt cho anh.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô không rời, cô thì nhìn vào cà vạt nên không hề phát hiện ra ánh mắt của anh. Nhưng cô lại cảm nhận được hơi thở của anh đang quẩn quanh trong không khí, mùi hương trên cơ thể anh cũng quanh quẩn nơi đầu mũi cô.
Bình An bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, cô nhanh tay cởi cà vạt của Thế Hoằng ra rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Thế Hoằng ngồi trên ghế một lát rồi đi đến bàn đọc sách, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi đưa cho Bình An. “Đây là thẻ của cô, bên trong thẻ đã có tiền lương tháng này, những tháng sau tôi cũng sẽ chuyển tiền vào đây. Mật khẩu thẻ là ngày sinh nhật tôi.”
Nghe thấy vậy, Bình An liền nhanh tay nhận lấy tấm thẻ. Nhưng cô vẫn không khỏi thắc mắc: “Ông chủ ơi, mấy hôm nữa mới đến ngày trả lương cơ mà.”
Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại nói: “Cô là người của tôi, tôi muốn trả lương cho cô lúc nào thì trả.”
Bình An nghe vậy thì gật gật đầu, cũng không để ý kỹ đến ba chữ “người của tôi” mà Thế Hoằng vừa nói. Cô nghĩ “người của tôi” ở đây nghĩa là “người giúp việc của tôi”.
Tuy nhiên, ý của Thế Hoằng lại không phải như vậy. Anh nhìn Bình An một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438952/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.