Nghe thấy tiếng gọi, Bình An liền quay lại và nhìn về phía Vân San. Cô phát hiện ra sắc mặt cô ấy có vẻ không được vui cho lắm. Cô ấy nhanh chóng đi đến trước mặt cô, sau đó thở dài rồi cằn nhằn: “Xúi à, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng mà dạo này cô lười quá rồi đấy! Mấy ngày nay cô đều dậy muộn, dậy rồi cũng không tới phòng tôi mà làm việc. Mấy hôm trước thấy cô bị bắt nạt nên tôi nhịn, không muốn phê bình cô vì sợ cô buồn. Nhưng hôm qua anh Hoằng đã đuổi mấy người giúp việc kia đi rồi, vậy mà sao cô đâu vẫn đóng đấy thế hả?”
Bình An nghe Vân San phê phán mình thì khẽ nhíu mày, hỏi: “Thưa cô chủ, tôi phải làm việc gì?”
Vân San liền cau có, “Đương nhiên là làm mấy việc như trước kia, dọn phòng, giặt quần áo, cọ nhà vệ sinh cho tôi này,... Bao nhiêu công việc như vậy mà cô còn hỏi tôi hả Xúi?”
Bình An nghe vậy thì cố gắng không để lộ sắc mặt không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải phục vụ ai như vậy bao giờ, bây giờ cô cũng không muốn phải phục vụ cho một cô gái có tuổi tác xấp xỉ mình. Dù sao cô cũng đâu có được chút lợi ích nào đâu chứ? Vân San bây giờ đang ở nhờ nhà họ Nguyễn, cô ấy cũng chẳng trả tiền công cho cô. Đồ ăn cô ăn cũng là do nhà họ Nguyễn cung cấp chứ chẳng phải của Vân San, cho nên cô không muốn phải làm việc không công cho cô ấy.
Mặc dù cô đang giả làm Lê Thị Xúi, Lê Thị Xúi lại là người giúp việc riêng cho cô ấy, nhưng cô ấy đã không bảo vệ được Lê Thị Xúi mà lúc nào cũng bảo Lê Thị Xúi phải chịu đựng. Kết quả thì Lê Thị Xúi đã chết rồi, cô cũng không có nghĩa vụ phải thay Lê Thị Xúi phục vụ cho một người chủ như Vân San.
Vì vậy, cô thẳng thừng nói: “Cô chủ, từ nay tôi sẽ không làm người giúp việc riêng cho cô nữa.”
“Cô nói gì cơ?” Vân San không thể tin nổi mà hỏi Bình An, “Cô không làm người giúp việc riêng cho tôi nữa?”
“Đúng vậy.” Bình An thẳng thừng đáp. Vân San liền trừng mắt, hỏi: “Tự nhiên cô nói vậy là có ý gì? Đang yên đang lành lại không làm người giúp việc cho tôi nữa là sao?”
“Bởi vì tôi không muốn làm nữa thôi. Tôi cũng đâu nhận tiền của cô, sao tôi phải phục vụ cô chứ?”
“Thì ra là vậy à?” Vân San lộ rõ vẻ bực bội, “Tôi không cho cô tiền, cho nên cô không làm cho tôi nữa. Hóa ra cô cũng giống như những người khác, thấy nhà họ Vũ tôi sa cơ lỡ bước nên bỏ mặc tôi có phải không?”
Nhà họ Vũ phá sản, người làm đều bỏ đi hết, chỉ có Lê Thị Xúi là ở lại bên cạnh Vân San. Vân San cho rằng Lê Thị Xúi khác với những người khác, cô ấy nghĩ rằng Lê Thị Xúi sẽ không bỏ mình, Lê Thị Xúi sẽ mãi mãi phục vụ mình vô điều kiện. Vậy mà bây giờ Bình An lại nói không muốn làm người giúp việc cho Vân San nữa, Vân San vì vậy mà vô cùng buồn bã và tức giận, thế là cô ấy liền nhắc nhở: “Cô đừng quên tôi đã phải bỏ tiền ra mới có thể giúp cô rời khỏi mấy người họ hàng kia đấy!”
Bình An nghe vậy thì liền nhớ trong nguyên tác, Lệ Thị Xúi mồ côi cha mẹ nên phải ở nhờ nhà họ hàng. Mấy người họ hàng lại không ngừng bóc lột sức lao động của cô ấy. Khi Lê Thị Xúi muốn theo Vân San rời đi, họ hàng đã không đồng ý, bởi vì bọn họ vẫn còn muốn bòn rút sức lao động của cô ấy, muốn cô ấy phải làm công để nuôi mấy miệng ăn nhà bọn họ.
Vân San phải đã phải cho người thương lượng với họ hàng của Lê Thị Xúi rất lâu, cuối cùng đã đưa cho bọn họ một ít tiền để bọn họ buông tha cho Lê Thị Xúi. Số tiền đó chẳng đáng là gì đối với Vân San ở thời điểm đó, nhưng đối với họ hàng của Lê Thị Xúi thì số tiền đó cũng khá là lớn, cho nên bọn họ đã đồng ý với Vân San, không bám riết lấy Lê Thị Xúi nữa.
Bình An nhớ đến chuyện này thì cảm thấy có hơi nực cười. Số tiền mà Vân San bỏ ra chỉ bằng mấy tháng lương của một người giúp việc tại nhà họ Nguyễn, vậy mà cô ấy lại tự tin lôi nó ra để ràng buộc cô?
Bình An thẳng thắn bảo: “Cô chủ à, nhà họ Vũ của cô đã phá sản được mấy tháng, tôi cũng đã đi theo cô mà làm không công cho cô trong mấy tháng đó rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ trả số tiền cô đã trả cho tôi sao?”
Nghe thấy vậy, Vân San khựng người lại. Bình An lại nói tiếp: “Tiền tôi đã trả đủ, ân tình tôi cũng đã trả đủ rồi. Cô giúp tôi vào lúc tôi bị họ hàng bóc lột, tôi cũng ở bên cạnh cô vào thời điểm cô khó khăn nhất, dù có bị người khác bắt nạt thậm tệ thì tôi vẫn luôn phục vụ cho cô. Vì vậy, giữa chúng ta không ai nợ nần nhau cả. Cô muốn tôi tiếp tục làm người giúp việc miễn phí cho cô, nhưng tôi không làm được và cũng không muốn làm, cô nên tự làm đi. Mấy việc như mang đồ ăn và dọn phòng cô có thể tự làm mà, phải không?”
Bình An còn muốn nói rằng gia đình Vân San đã không còn như trước rồi, vì thế cô ấy đừng có cứ muốn được phục vụ như một cô công chúa nữa, cô ấy phải biết chấp nhận hiện thực và tự lo liệu cho bản thân đi. Nhưng rồi Bình An cũng không nói thẳng ra điều này, cô không muốn tiếp tục nhiều lời để phải dây dưa với Vân San nữa. Vân San thì vẫn đang cứng họng, không nói được gì phản bác Bình An.
Bình An còn đang đói bụng nên đã nhanh chóng bỏ lại Vân San mà đi vào phòng ăn để ăn sáng. Cô cảm thấy mình đã nói đến vậy thì chắc Vân San cũng hiểu ra rồi, thế nhưng thật ra cô ấy lại đang vô cùng bực tức và oán trách hành động của cô. Cô ấy cho rằng cô ăn cháo đá bát, bây giờ đủ lông đủ cánh nên mới quay lưng với cô ấy.
Thế là trong lúc mất bình tĩnh, cô ấy đã đứng trước cửa phòng ăn mà lớn tiếng: “Lê Thị Xúi, cô mà không làm người giúp việc cho tôi thì đừng sống ở cái nhà này nữa! Tôi sẽ bảo anh Hoằng đuổi cô đi, cô cứ đợi đấy cho tôi!”
Nói dứt lời, Vân San liền chạy vào phòng ngủ của mình rồi khóa cửa lại. Thật ra những lời mà cô ấy vừa nói gì là vì nóng giận, chứ cô ấy cũng không nhỏ nhen đến nỗi bảo Thế Hoằng đuổi Bình An đi. Nhưng cô ấy thật sự giận dữ và thất vọng, bởi vì cô ấy tưởng người duy nhất đồng ý đi theo cô ấy đã quay lưng với cô ấy. Cô ấy lại không hề biết rằng Lê Thị Xúi - người vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy đã chết mất rồi.
Chín giờ sáng.
Quản gia dẫn theo một nhóm người giúp việc mới đi vào biệt thự. Bình An đứng một góc nhìn về phía mấy người giúp việc thì thấy họ đều là những người phụ nữ đã lớn tuổi, khuôn mặt trông lại rất hiền hậu.
Lúc này, Thế Hoằng từ trên tầng đi xuống rồi bước đến trước mặt những người giúp việc. Những người giúp việc liền đồng loạt cúi người, “Chào ông chủ.”
Thế Hoằng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Bình An đang đứng trong góc. Bình An cũng nhìn về phía anh rồi nở một “nụ cười công nghiệp”, “Chào ông chủ.”
Thế Hoằng liền nói: “Tôi rất ghét những kẻ nào giở thói bắt nạt và miệt thị người khác, cho nên những người làm ở đây phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được có bất cứ hành vi công kích người khác ở trong biệt thự này.”
Nói đến đây, Thế Hoằng liền gọi Bình An: “Lại đây.”
Bình An nhanh chóng đi đến bên cạnh Thế Hoằng. Thế Hoằng liền nhìn vào Bình An rồi nói với mọi người: “Đây là Lê Thị Xúi, hiện tại là người giúp việc lâu nhất ở trong biệt thự này, vậy nên mọi người phải nghe theo cô ấy, rõ chưa?”
Những người giúp việc đồng thanh nói: “Đã rõ, thưa ông chủ.”
Bình An thì hơi bối rối, Thế Hoằng vậy mà lại để những người giúp việc mới nghe theo cô ư? Nhưng mà đúng như anh nói, hiện tại cô là người giúp việc lâu nhất ở trong biệt thự, bởi vì những người giúp việc cũ đều bị anh đuổi đi hết rồi.
Lại nhớ đến cuộc nói chuyện của mình và Vân San hồi nãy, Bình An liền hỏi Thế Hoằng: “Vậy bây giờ tôi được tính là giúp việc của nhà họ Nguyễn rồi ạ?”
Thế Hoằng nhận được câu hỏi này thì chỉ nhìn Bình An mà không nói gì. Bình An lại bảo: “Thật ra tôi không còn làm giúp việc riêng của cô Vân San nữa rồi.”
Vân San đã dọa Bình An rằng cô ấy sẽ bảo Thế Hoằng đuổi Bình An đi. Bình An đoán rằng cô ấy chỉ mạnh miệng chứ cũng không làm thật, nhưng dù sao không làm giúp việc riêng cho Vân San thì hiện tại cô cũng chẳng có tư cách gì để ở nhà họ Nguyễn cả.
Cô cũng chẳng muốn ở nhà họ Nguyễn đâu, nhưng nhiệm vụ của cô là ngăn cản nam chính Trạch Anh hắc hóa. Nếu rời khỏi nhà họ Nguyễn thì sẽ khó có thể tiếp cận nam chính Trạch Anh, cho nên cô phải tìm cách ở lại thôi. Nhưng cô đã mất thân phận để ở lại rồi, cho nên cần phải tìm một thân phận mới. Mà ngoài thân phận người giúp việc của nhà họ Nguyễn ra thì chẳng còn thân phận gì khác cả, cho nên Bình An đành phải thử xin Thế Hoằng: “Ông chủ ơi, ông chủ cho tôi trở thành giúp việc của nhà họ Nguyễn nhé!”
Làm người giúp việc của nhà họ Nguyễn ít ra còn được lương, tốt hơn nhiều so với phục vụ không công cho Vân San. Bình An không thích Vân San cho lắm, hơn nữa cô cũng lo rằng ở quá gần Vân San thì một ngày nào đó cô ấy sẽ phát hiện ra cô không phải Lê Thị Xúi. Còn làm việc cho nhà họ Nguyễn, tiếp xúc với toàn những người giúp việc mới nên chẳng sợ bị bại lộ điều gì cả. Chỉ lo Bình An không làm tốt công việc, bởi từ trước đến nay cô chưa từng làm công việc này bao giờ.
Thế Hoằng sau khi nghe Bình An nói thì lại trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Bình An đang cảm thấy hồi hộp thì bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Thế Hoằng lại vang lên: “Từ nay, cô sẽ là người giúp việc riêng cho tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]