Nghe thấy tiếng gọi, Bình An liền quay lại và nhìn về phía Vân San. Cô phát hiện ra sắc mặt cô ấy có vẻ không được vui cho lắm. Cô ấy nhanh chóng đi đến trước mặt cô, sau đó thở dài rồi cằn nhằn: “Xúi à, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng mà dạo này cô lười quá rồi đấy! Mấy ngày nay cô đều dậy muộn, dậy rồi cũng không tới phòng tôi mà làm việc. Mấy hôm trước thấy cô bị bắt nạt nên tôi nhịn, không muốn phê bình cô vì sợ cô buồn. Nhưng hôm qua anh Hoằng đã đuổi mấy người giúp việc kia đi rồi, vậy mà sao cô đâu vẫn đóng đấy thế hả?”
Bình An nghe Vân San phê phán mình thì khẽ nhíu mày, hỏi: “Thưa cô chủ, tôi phải làm việc gì?”
Vân San liền cau có, “Đương nhiên là làm mấy việc như trước kia, dọn phòng, giặt quần áo, cọ nhà vệ sinh cho tôi này,... Bao nhiêu công việc như vậy mà cô còn hỏi tôi hả Xúi?”
Bình An nghe vậy thì cố gắng không để lộ sắc mặt không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải phục vụ ai như vậy bao giờ, bây giờ cô cũng không muốn phải phục vụ cho một cô gái có tuổi tác xấp xỉ mình. Dù sao cô cũng đâu có được chút lợi ích nào đâu chứ? Vân San bây giờ đang ở nhờ nhà họ Nguyễn, cô ấy cũng chẳng trả tiền công cho cô. Đồ ăn cô ăn cũng là do nhà họ Nguyễn cung cấp chứ chẳng phải của Vân San, cho nên cô không muốn phải làm việc không công cho cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.