Một ngày mới lại đến, Gia An khẽ trở mình, theo thói quen liền dò tìm nguồn nhiệt ấm áp, nhưng chạm hết chỗ này đến chỗ kia đều toàn giá lạnh.
Gia An hoảng hốt bật dậy, mở mắt ngay lập tức m khiến nàng khá khó chịu, trái tim nàng vô thức gia tăng nhịp đập, nàng sợ rằng ngọt ngào đêm qua chỉ là cơn mơ.
Lớp chăn mát lạnh trượt khỏi cơ thể, để lộ mảng da thịt trắng ngần, lúc này Gia An cũng đã định hình lại được tâm lý sau khi nhận ra không gian xung quanh.
Nàng tựa vào đầu giường, tiện tay ôm lấy chú mèo bông Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang với gương mặt đáng ghét vào lòng, hẳn là Nguyệt Minh lúc tỉnh dậy đã để nó bên cạnh nàng. Dù bé mèo bông này có hơi thở của Nguyệt Minh, nhưng lại chẳng mang lại ấm áp mà nàng mê đắm, làm sao có thể thay thế được người trong lòng Gia An.
Trước kia, lúc nào cũng có Nguyệt Minh cạnh bên, Gia An sẽ cảm thấy an tâm mà lờ đi nỗi sợ, giờ đã qua nhiều ngày không bên nhau, mọi thứ như cơn mơ khiến nàng cảm thấy mèo bông không còn "đủ đô" để thay thế Nguyệt Minh nữa. Nàng véo vào chiếc má hồng của mèo bông một cái, đặt lại vào vị trí nằm của Nguyệt Minh, không quên đắp cả chăn.
Gia An bốn mắt giao nhau với mèo bông, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một chút rồi cùng nó đổi chỗ, sau đó là đắp chăn lên cả hai.
Gia An kéo chăn đến tận mũi, để mùi hương quen thuộc này lắp đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3438556/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.