Chát— căn phòng hoa lệ, với bốn bức tường được trang trí đầy những báu vật quý hiếm, vang lên một âm thanh đầy chói tai.
Mai Phước Hưng nhìn lòng bàn tay đang ửng đỏ của mình, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay về vị trí ngai vàng, bên trên tường phía sau lưng có treo một chiếc đầu sư tử oai vệ.
Mai Phước Hưng rũ mắt nhìn xuống Quỳnh Chi đang nằm sõng soài dưới sàn ôm mặt, như thể một tên bạo chúa đang nhìn lũ dân đen dưới trướng mình.
Quỳnh Chi mím môi, cố nén đi tiếng khóc, dù cho lúc nãy đạo lực Mai Phước Hưng đánh xuống như muốn lấy nửa cái mạng của cô ta.
Ha...
Xem ra bao nhiêu năm thanh xuân cũng chẳng đổi được gì....
Xem ra trước giờ cô ta đã quá khinh thường Mai Phước Hưng và tự tin vào tài thao túng của mình.
Gặp chuyện mới biết rõ mặt.
Quỳnh Chi len lén nhìn Quang Đăng đang đứng bên cạnh ngai vàng với gương mặt đầy nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về cô ta thậm chí còn có tình có nghĩa hơn Mai Phước Hưng. Quỳnh Chi lồm cồm bò dậy, ngồi vào vị trí một chiếc ghế cạnh ngai vàng.
Toàn bộ quá trình, Mai Phước Hưng chẳng nói lấy một lời, gương mặt không cảm xúc, nhưng Quỳnh Chi rõ như ban ngày rằng hiện tại hắn đang rất tức giận.
- Em đã làm cái trò gì?- Đến cuối cùng, sau một hồi im lặng, Mai Phước Hưng mới lên tiếng.
Quỳnh Chi ngẩng mặt nhìn hắn, mấp máy môi định nói gì đó thì hắn đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3430812/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.