Lúc Uyên Hà trở lại phòng bệnh của Joy đã là đầu giờ chiều, cô vốn chỉ định nhìn Gia An một chút nhưng cuối cùng lại ngồi đó chờ nàng cùng đi ăn cơm trưa, vì cảm thấy trạng thái của chị đồng nghiệp rất tệ.
Tuy khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng số lần bác sĩ An hướng dẫn bệnh nhân đi nhầm đường lên đến 70%, 30% còn lại Uyên Hà cũng không dám khẳng định có sai sót gì không, biết đâu trên giấy khám thai nàng ghi nhầm gì đó thì hỏng!?
-Chẳng phải đã bảo Joy không có gì nghiêm trọng sao? Sao bây giờ vẫn chưa tỉnh?- Nguyệt Minh vừa thấy Uyên Hà liền bỏ iPad ra mà chủ động đến cạnh giường bệnh.
Uyên Hà mím môi, trạng thái của Nguyệt Minh cũng không tốt hơn là bao, ôi, OTP của cô vì sao lại thành ra thế này cơ chứ? Shipper nhiệt huyết như cô phải làm thế nào đây?
Thầm thở dài một chút rồi thu lại tâm tư, Uyên Hà lấy ống nghe từ trong túi áo blouse ra rồi bắt đầu thăm khám cho Joy. Đúng lúc này, cô liền thấy tay bé khẽ động, tiếp sau đó là đôi mắt trẻ thơ bật mở, đầu tiên là có chút thất thần, sau đó lại dáo dác nhìn quanh, mặt bé con nhíu lại...
Giây tiếp theo, Uyên Hà biết chắc rằng cô nhóc này sẽ òa khóc!
-Oa oa...
Joy hét lên, nước mắt như vòi phun nước tự động, gương mặt nhỏ chẳng mấy chốc đổi sang màu hồng nhạt.
Uyên Hà định bế bé lên, nhưng Nguyệt Minh đã cản lại, cô bế cục cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3383671/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.