Bác sĩ Hà vô tình nhìn lướt qua Hải My, liền thấy nụ cười của cô ta sâu thêm vài phần.
Uyên Hà trước nay luôn trân trọng cái đẹp, tán thưởng gái xinh, nhưng không hiểu sao nhìn cái cô Hải My này lại không thể có cảm tình dù cô ta rõ ràng là rất xinh.
Loại nụ cười mang theo ẩn ý này khiến Uyên Hà khó chịu, nếu không phải đang bận tàng hình khỏi chiến trường đầy thuốc súng thì bác sĩ Hà thật muốn đứng đối diện cô ta mà hỏi: "Cô cười cái gì? Có chuyện gì vui mà cười? Không thấy OTP nhà tôi đang căng thẳng lắm hay sao!?"
Mà khoan, cô gái này là ai nhỉ?
Hải My thấy có người cứ săm soi mình, liền thản nhiên nháy mắt một cái, khiến Uyên Hà càng ngứa mắt hơn! Còn có người mặt dày như vậy hả?
Suốt từ nãy đến giờ, Nguyệt Minh luôn ra sức muốn trấn an, nhưng Gia An liên tục đẩy cô ra. Hải My hết sức hài lòng, không nhân cơ hội này tách hai người đó ra thì còn phải chờ đến bao giờ đây?
Cô ta cũng im lặng đủ rồi...
Không phải lúc này thì khi nào nữa?
- Sao cô có thể bỏ một đứa nhỏ ở nơi đông người như vậy?- Hải My lớn tiếng, giọng điệu có chút gay gắt, hệt như giáo viên chủ nhiệm phán xét học sinh hư.
Lời vừa dứt, cả Nguyệt Minh và Gia An đồng thời ngước mặt lên nhìn Hải My, bầu không khí trong phòng cành thêm kỳ quặc.
Hải My vẫn như cũ, gương mặt rất thản nhiên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3383225/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.