- Cứu mạng! Cứu mạng.
- Huhu, xin dừng tay.
- Các người không biết tui là ai hả? Muốn chết không, tui ra được tui đốt chỗ này không?
- Nguyệt!!!
Gia An cực kỳ khẩn trương, không khó để định hướng được Nguyệt Minh, chỉ cần đi theo tiếng hét thất thanh và đám ma quỷ. Nàng đẩy một đám ma cùng zombie sang một bên, chạy đến vội vã ôm lấy bé mèo hiệp sĩ đang ngồi co ro trong góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tui cho phá sản chỗ này, tui sẽ đốt cái chỗ chó chết này, các người cứ chờ xem!"
Nguyệt Minh nhào vào lòng Gia An, mếu máo.
- Chị đi đâu vậy? Em sợ muốn chết! Đám người này dọa em, hù em hết cả hồn! Đáng sợ lắm, bọn họ đáng sợ lắm á chị!
Gia An vừa dỗ dành Nguyệt Minh, vừa nhìn xung quanh, rõ ràng bạn lớn trong lòng nàng đã yên ổn, sao vẫn nghe tiếng rên rỉ vậy nhỉ?
Gia An lúc này mới theo ánh đèn mà nhìn kỹ, Nguyệt Minh là trung tâm đám đông, nhưng xung quanh cô cũng có vài con quỷ nằm dài ra đất, quần áo đã rách rưới nay còn rách hơn.
Đám ma quỷ còn lại thấy mèo hiệp sĩ vừa tẩn đồng đội mình lao vào khóc lóc méc công chúa thì khinh bỉ ra mặt, hết mình vì nghề nghiệp, vừa bị thương vừa có nguy cơ mất việc!?
Ai đáng sợ cơ?
Có mà cô đáng sợ ấy!
Ban đầu, họ chỉ làm đúng công việc của mình, nhưng khi thấy cô gái này sợ đến tái mặt thì liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3355216/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.