Những ngày cuối năm bộn bề, con người dường như vội vã hơn hẳn. Ai ai cũng trở thành một tay đua trên cung đường mang tên Thời gian. 
Trên những tuyến đường huyết mạch tại thành phố X, tình trạng kẹt xe vẫn diễn ra dù đã mười giờ tối. Ở một đoạn đường nào đó, tiếng xe cứu thương cứ thế lạnh lẽo vang lên, các phương tiện lưu thông vội vàng nép sang một bên để nhường đường. Tài xế điêu luyện đánh vô lăng hết sang phải lại sang trái, chỉ mong có thể đưa người gặp nạn đến bệnh viện sớm nhất có thể. Trong xe, các y bác sĩ gắng sức làm hết những bước sơ cứu cần thiết nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân. Dù cho lớp khẩu trang đã che đi gần hết khuôn mặt nhưng không thể nào giấu đi được nỗi lo lắng của họ lúc này. 
- Đây không phải là... Chủ tịch sao...- Một y tá len lén hỏi đồng nghiệp cạnh bên mình. 
Người kia chần chừ đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu thay cho đáp án. 
Lời nói của nữ y tá như một mũi tên bắn thẳng vào nội tâm của tất cả mọi người có mặt trên xe, sự căng thẳng từ đó mà tự nhiên tăng lên gấp bội. Thà không ai nói thì còn tốt, nói ra rồi, lại trở thành một loại áp lực vô hình cho họ. 
- Đến rồi! 
Người tài xế gấp gáp nhảy xuống, cửa xe rất nhanh được mở ra. Hành động này khiến các cá nhân có mặt tại đó thầm cảm ơn, vì chỉ chậm một chút nữa thôi, có thể họ đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514965/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.