Nguyệt Minh nhìn vào tờ giấy khai sinh, tâm trạng không khỏi trùng xuống khi nhìn vào chữ "Đã mất" dưới tên của Nhật Minh.
Nguyệt Minh không thích nằm mơ, nhưng bấy giờ cô lại ước gì những gì mình xảy ra chỉ là một giấc mơ. Khi cô tỉnh giấc, chị hai vẫn còn bên cạnh. Được như thế, cô chấp nhận đánh đổi tất cả.
Nhật Minh và "khỉ đột" chưa từng có một đám cưới, thậm chí là một tờ giấy đăng ký kết hôn đúng nghĩa. Cô vì điều này mà vô cùng bất mãn với gã đàn ông đó, cô cũng chẳng thể hiểu Nhật Minh vì sao có thể vui vẻ chấp nhận không danh không phận ở cùng một người. Rõ ràng chị là nữ hoàng mà biết bao nhiêu kẻ thèm khát, sẵn sàng vì chị mà dâng cả cơ ngơi. Rốt cuộc, nữ hoàng lại rung động trước một kẻ không hề cho chị danh phận.
Nguyệt Minh từng nghe Nhật Minh nói về xuất thân của Trọng Khôi, là trẻ mồ côi, sau đó thì thế nào nữa, Nguyệt Minh lúc ấy chẳng buồn để tâm. Tại mục tên cha, Nguyệt Minh đã do dự rất lậu, rốt cuộc cô cũng không hạ bút. Cô vẫn không thể tha thứ cho Trọng Khôi vì đã kéo Nhật Minh vào vòng xoáy này, nếu không gặp và yêu hắn, Nhật Minh sẽ không ra đi mãi mãi! Vậy nên cô xin giữ lại cho riêng mình chút ích kỷ cuối cùng.
Cô chỉ điền tên Nhật Minh và người giám hộ là cô.
Bàn tay Nguyệt Minh vô thức siết chặt tờ giấy khiến nó nhàu nát.
Khả Hân im lặng đứng cạnh bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514902/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.