Gia An ngồi một mình giữa phòng khách, không biết làm gì, chốc chốc chân lại nhịp nhịp theo một giai điệu âm vang trong đầu, chốc chốc lại mở điện thoại lên lướt mạng hay trả lời vài tin nhắn đủ mọi nguồn gửi đến cho nàng.
Một màn quy trình lặp đi lặp lại mãi cũng chán, cuối cùng, nàng có chút mệt mà ngửa đầu ra sofa.
Bởi vì rảnh quá nên Gia An cũng đã tham quan xong một vòng của biệt thự. Căn nhà này có thể gọi là một biệt thự mini, theo hướng thiết kế hiện đại, rất vừa vặn cho một gia đình bốn người kiểu mẫu, nhưng ở một mình liền biến thành một cung điện rộng lớn.
Gia An đưa tay tính nhẩm dựa vào giá nhà đất của khu này, cuối cùng dừng lại bởi cái bĩu môi. Bác sĩ An phải làm tầm mười năm với mức lương tại HOPE mới đủ tiền mua căn nhà thế này, nhưng Tổng giám đốc hẳn chỉ cần một cái phất tay là đủ mua vài căn...
Ôi tư bản!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng từng ghé qua vài căn nhà tương tự, đa số cách bày trí đều khá cầu kỳ, thể hiện rõ vẻ sang trọng và giàu có của gia chủ, riêng có nội thất bên trong nhà của Nguyệt Minh là nàng rất thích.
Đơn giản nhưng ấn tượng, với ba gam màu cơ bản nhất thế giới này là trắng-xám-đen, cả căn nhà mang hơi thở hiện đại, lấy tối giản làm điểm nhấn, đủ chứng minh chủ của nó thanh lịch đến nhường nào.
Gia An còn thấy được ở phòng bếp có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514890/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.