- Tới rồi, cô chủ.- Tài xế chuyên nghiệp đánh xe một vòng vào khuôn viên bệnh viện HOPE, sau khi đậu ngay ngắn trước sảnh chính liền cất tiếng thông báo cho cô chủ.
- Hả? À... ừm...- Nguyệt Minh giật mình, thu hồi tầm mắt mông lung.
Sảnh bệnh viện đông người ra ra vào vào, hai bên cửa ngoài treo các biển quảng bá cùng hai màn hình LCD to chiếu hình động. Đúng lúc này, một gương mặt tươi cười quen thuộc cùng dòng profile hiện lên, ánh mắt Nguyệt Minh va phải, lại rơi vào trầm tư.
Khả Hân bế Joy cục cưng đang ngủ ngon trên tay. Dựa vào hiểu biết của mình, thư ký nhỏ không vội cất lời, chỉ dám lặng lẽ quan sát, nhờ vào thói quen này mà Khả Hân biết được không ít chuyện hay ho.
Thư ký nhỏ hơi nghiêng người, theo ánh nhìn của chị sếp mà nhìn ra ngoài, Nguyễn Gia An?
Là bác sĩ An mà Uyên Hà hay nhắc đến nhỉ? Cô bác sĩ chị Nguyệt luôn để tâm?
Khả Hân lần nữa đặt tầm mắt lên người Nguyệt Minh. Thấy bàn tay chị sếp siết chặt thành nắm đấm run nhè nhẹ, nàng nhíu mày, trong lòng không ngừng tò mò về mối quan hệ giữa chị sếp và nữ bác sĩ kia.
- Được rồi, đi thôi.- Nguyệt Minh nhìn thêm một chút liền lạnh lùng ra lệnh.
Là cô bốc đồng rồi.
Không liên quan đến cô, cô cũng chẳng có phận sự giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ là... càng nghĩ đến, cõi lòng cô khó chịu lạ thường.
Tài xế nghe cô chủ ra lệnh liền nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514884/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.