- Tan ca xong bác sĩ An có sang nhà tôi không?- Nguyệt Minh một tay giữ điện thoại, một tay ấn nút thang máy, cô đang đi xuống đại sảnh vì có hẹn bàn công việc với Hạ Băng.
Ở đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói dịu dàng như làn gió xuân thổi vào tai khiến Nguyệt Minh không giấu được những si mê đọng lại nơi đáy mắt.
- Không nói cho Tổng giám đốc biết.
Nguyệt Minh đang vui vẻ mỉm cười thì liền mất hứng, cô vốn không thích Gia An gọi như thế, nhưng thi thoảng nàng vẫn dùng danh xưng này mà gọi cô, nghe xa cách vô cùng.
Không biết có phải người ở đầu dây cảm nhận được cô đang bất mãn hay không mà ngay sau đó, Nguyệt Minh nghe được vài tiếng cười nhỏ của nàng.
- Sợ Nguyệt rạo rực...- Nàng có ý trêu đùa.
Nguyệt Minh không biết rằng, đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ như in đến cái ngày mà cô dùng lời thoại trong "Hoàng tử bé".
- Làm gì có!- Tổng giám đốc có chút đỏ mặt.
Lúc này, thang máy Ding— một tiếng, đã tới đại sảnh, cô cứ thế một mạch ra ngoài.
- Ai rạo rực khi nào? Bác sĩ An dùng từ thật là...
Gia An bên kia lại cười nữa, sau đó đổi chủ đề.
- Hôm nay trời mưa, đi đường nhớ dặn tài xế chạy chậm một chút nhé.
Tổng giám đốc vô thức gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.
- Chị cũng vậy.
- Được rồi, có sản phụ đến, tôi phải đi làm việc đây.
- Ừm, bye...-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514843/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.