Gia An giật mình tỉnh dậy lần nữa, cơ thể không thể động đậy được, cảm giác mệt mỏi bao trùm, việc duy nhất có thể lúc này chính là chầm chậm mở mắt, thích ứng với ánh sáng. 
Sau đó... Gia An thấy ba đang nhìn nàng đầy lo lắng. 
Sau đó... nàng lại thấy một người mặc áo blouse trắng đang ngồi cạnh bên Gia Minh. 
Gia An yếu ớt nhìn ba mình. 
- Con tỉnh rồi?- Gia Minh đưa tay sờ lên trán nàng. 
Gia An cảm thấy cổ họng có chút khô nóng, muốn mở miệng, nhưng không được. 
- Tình trạng thế nào?- Gia Minh nhìn người bác sĩ. 
- Ban đầu vốn dĩ là cảm cúm thông thường, nhưng có lẽ vì căng thẳng tột độ mà dẫn đến stress, từ đó khiến bệnh thêm nặng hơn. 
Những lời này Gia An đều nghe thấy, sao lại đến mức này? 
Rõ ràng là... rõ ràng là nàng chỉ một đêm không thể chợp mắt nổi, chờ đợi đến sáng để được ba cho đi thôi mà, vì sao lại thành ra thế này? 
- Tôi đã kê xong đơn thuốc rồi, cứ uống đủ liều, bệnh sẽ nhanh chóng khỏi... Nhưng mà, đừng gây áp lực cho bệnh nhân, tôi không nắm rõ lý do khiến cô ấy stress, nên chỉ muốn dặn ông như vậy.- Bác sĩ vừa nói, vừa nâng gọng kính. 
Sau đó, nàng thấy Gia Minh gật đầu rồi tiễn bác sĩ ra cửa, đầu nàng đau như búa bổ, tay hơi ê ẩm vì đang truyền dịch. 
Lúc này, Gia Minh lại đi trở vào. 
- Con có biết con đã nằm ở đây bao lâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514836/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.