Ào- một tiếng, cả thân thể va đập vào mặt nước tạo ra những gợn sóng nhấp nhô liên hồi trên mặt biển, hoà vào, rồi tan biến giữa đại dương mênh mông. 
Nguyệt Minh vừa mở mắt, làn nước biển lành lạnh lập tức ập vào mang theo sự nóng rát. Cô khó khăn chớp mắt một cái, lần này có thể trông thấy từng tia sáng yếu ớt xuyên qua thuỷ triều đang dần phai nhạt. 
Đôi bàn tay quơ quàng giữa làn nước, tìm hết mọi cách giãy dụa, muốn phản kháng, muốn thoát ra, nhưng... vẫn chỉ là một đại dương đầy u tối, tịch mịch đến nao lòng người. 
Phản kháng là vô ích. 
Tất cả đều vô ích. 
Bờ môi mỏng mấp máy, tạo thành những bong bóng nhỏ mong manh, chưa kịp một lần gửi gắm tín hiệu lên mặt biển đã vội vỡ tan hòa vào hư vô. 
Cơ thể con người nhỏ bé làm sao chống lại được đại dương hùng vĩ? 
Áp suất nặng nề cứ thế dồn ép cả cơ thể, bóp nghẹt trái tim Nguyệt Minh. 
Đau. 
-Gia An.- Nguyệt Minh lẩm bẩm bằng loại âm thanh chỉ mỗi cô có thể nghe thấy. 
Nguyệt Minh không cam tâm, thật sự không cam tâm. Nhưng cảm giác tủi thân cùng tức giận cứ bao lấy cô. 
Hai mắt cô bừng mở, đôi tay gầy gò cứ thế không quơ quàng chống lại tự nhiên dù lực phản kháng cực kỳ yếu ớt. 
Hình ảnh Gia An hiện ra trước mắt ngày càng rõ, Nguyệt Minh đưa tay chạm tới, gương mặt tươi cười của nàng lại đột nhiên thay đổi, lạnh lùng hất tay cô ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514821/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.