Tích tắc tích tắc—
Màn đêm nép mình, nhường lại sân khấu cho hào quang của ánh ban mai, một ngày mới lại bắt đầu.
Thức dậy, vệ sinh cá nhân, chơi với Joy một chút, lại tạm biệt cháu để lên xe đi làm, mọi thứ đều diễn ra thuần thục và suôn sẻ, chỉ có điều, hôm nay Nguyệt Minh có cảm giác lại khác hẳn.
Rất khác.
Nguyệt Minh xoay xoay bút mực, khẽ thu lại tiếng thở dài khi nghĩ đến nỗi trống vắng mà sáng nay mình phải trải qua, cái ôm và nụ hôn chào buổi sáng của cô đâu mất rồi?
Bác sĩ An chỉ mới không về nhà có một ngày mà Tổng giám đốc những tưởng như cả hai xa nhau tận một năm. Thiếu vắng Gia An, cộng thêm nỗi niềm khó nói trong lòng là yếu tố khiến căn bệnh mất ngủ những tưởng đã khỏi từ lâu của cô lần nữa được dịp trỗi dậy, quầng thâm mắt hiện rõ kéo độ tươi tắn của cô giảm xuống trông thấy.
Mắt trái Nguyệt Minh giật giật, ngón tay dừng xoay, nắm chặt bút máy trong lòng bàn tay, nếu cô không làm vậy để phân tán sự chú ý thì hẳn đã có án mạng xảy ra mất rồi.
Không biết cơn gió chết tiệt nào đã đưa Hạ Băng đến văn phòng Nguyệt Minh từ một tiếng trước, chẳng làm gì ngoài ngồi đó thưởng trà và ném ánh mắt dò xét nhìn về phía cô. Khi Nguyệt Minh nhìn lại, Hạ Băng chỉ cười hihi, nháy mắt rồi hôn gió một cái.
Hừ, rõ ràng là đến để kiếm chuyện!
Một mình Hạ Băng thì thôi, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514762/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.