Ở thành phố X, những ngày tháng mười có lẽ là thời điểm đẹp nhất năm, lâu lâu sẽ có những trận mưa bất chợt, vừa làm dịu đi thời tiết, vừa nên thơ lãng mạn, cư dân cũng bắt đầu đắn đo lựa chọn thêm trang phục thu đông.
Thời tiết đẹp là thế, không khí dịu êm là thế nhưng bác sĩ An lại có chút chạnh lòng, mấy ngày nay, nàng nhận ra trong ánh mắt người yêu cứ phảng phất một nỗi buồn không tên. Nguyệt Minh không nói, nàng không tiện hỏi, chỉ đành đoán mò trong lòng.
Gia An đưa tay lên chỉnh lại vạt áo của Nguyệt Minh, một tay cô cầm cặp da, tay kia đang cầm điện thoại nói chuyện, dường như công việc dạo này khá bận rộn, thời gian rảnh của cô dần trở nên hạn hẹp hơn.
Gia An không nói gì, chỉ đi về phía trước đẩy cửa bước ra ngoài, Nguyệt Minh cũng bước theo, sóng vai cùng nàng.
Vù— một tiếng, cơn gió cuối thu thổi qua mơn trớn mái tóc nâu bồng bềnh của Gia An, vài sợi tóc rối rũ xuống gọng kính chắn tầm nhìn. Nguyệt Minh nhẹ nhàng giúp nàng vén chúng sang một bên, cô đưa cặp da cho vệ sĩ, vẫn bận rộn nói điện thoại. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An mỉm cười, khẽ nhón chân lên hôn vào má Nguyệt Minh.
- Yêu em.
- Em cũng yêu chị.-Tổng giám đốc hơi ngây người, sau vài giây liền mỉm cười, miệng mấp máy ngọt ngào đáp lại.
Hai người tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514750/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.