Hôm nay là một ngày hiếm hoi Gia An được kết thúc công việc đúng giờ, không phải tăng ca, nàng không vội về nhà Nguyệt Minh ngay mà ghé sang biệt thự của Waldo. Kể từ lúc dọn vào nhà Nguyệt Minh, căn hộ chung cư của Gia An cũng đã được cho thuê, góp thêm vài phần vào thu nhập hằng tháng của nàng.
Xe vừa dừng ở cửa, Gia An đã có thể nghe được tiếng của Ralph, hẳn là lại đang cằn nhằn Gia Minh chuyện gì đó rồi đây.
- Em nói rồi, sao anh không nghe em? Trời ơi, em đã nói với anh là khi mặc cái bộ này anh phải mang cái cà vạt màu này!- Ralph đỡ trán, tỏ vẻ bất lực, rõ ràng đã phối màu sẵn rồi mà chồng lại không mặc!
Nhưng có yêu rồi mới biết, những tiếng càu nhàu thậm chí nghe không chói tai, mà lại trở thành gia vị giúp tình yêu thêm thú vị.
- Anh xin lỗi mà, tại sáng anh gấp quá!- Gia Minh vừa vỗ vai vừa xin lỗi Ralph, nhưng thâm tâm lại không cảm thấy xíu lỗi nào.
- Anh có phải là chủ của hãng thời trang không vậy? Người ta mà thấy liền cười vào mặt em. Sao ba con anh luôn cứ thích phối đồ thảm họa vậy, nếu không phải em luôn gửi đồ về thì Ann cũng ăn mặc xuề xòa không kém!
Ralph tiếp tục lèm bèm, Gia Minh chỉ dám gật gù tỏ vẻ nhận sai, trong thâm tâm thì hoàn toàn ngược lại.
Phản đối!
Muốn biểu tình!
Cho xin đi, ông bao nhiêu tuổi rồi còn bắt ông mặc vest
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514735/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.