Hai mắt Nguyệt Minh mở to, đôi đồng tử cũng theo đó mà giãn rộng, tất cả sự chú ý của cô đều khoá chặt trên người bác sĩ An.
Mặc cho Hạ Băng léo nhéo ngay bên tai hay Ralph không ngừng nói chuyện trên sân khấu, Nguyệt Minh vẫn như một đứa ngốc ngờ nghệch ngắm nhìn Gia An đến bay cả phần hồn, một là vì người yêu cô hôm nay thật đẹp thật lộng lẫy, hai là vì cú sốc cô đang phải chịu khi biết sự thật.
- Thế nào? Nguyệt Minh vẫn không chịu con gái tôi hả?
Lúc này, bài phát biểu đã kết thúc, Gia Minh từ từ đi đến bên cạnh Nguyệt Minh, bên cạnh là Gia An đang khoát tay ông.
Nguyệt Minh nhìn hai đôi mắt đang cong lại thành vầng trăng khuyết, thật muốn tát cho mình một cái, lẽ ra cô nên nhận ra từ sớm rằng hai người có kiểu mắt cười hiếm gặp này liên quan đến nhau.
- Tôi... cháu... con...- Nguyệt Minh lẩm bẩm, không thốt được thành lời.
- Sao nào?- Gia An hơi bĩu môi, lời nói mang theo vẻ nũng nịu.
- Không chịu thì để tớ nhé!- Hạ Băng giả vờ tỏ ý muốn nắm tay bác sĩ An.
Nguyệt Minh lập tức theo quán tính mà đưa tay chắn giữa người yêu mình và nhỏ bạn thân lắm trò, để lộ ra chiếc nhẫn kim cương thật chói mắt.
- Cháu là... là chiếc nhẫn... á, không không, chiếc nhẫn là cháu... à... chiếc nhẫn cháu là Gia An của tặng...
Gia An thấy Nguyệt Minh ấp úng nói năng lung tung liền phì cười. Hạ Băng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/2514730/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.