Thật vất vả mới kết thúc ba ngày công tác, Lục Tinh gấp đến độ muốn chạy nhanh về nhà cùng bảo bối của hắn tình chàng ý thiếp.
Thế nhưng lãnh đạo lại yêu cầu đi liên hoan, Lục Tinh chỉ có thể đè nén không tình nguyện ở trong lòng gật đầu nói không sao, nội tâm ngậm nắng nuốt cay, nén lại thương đau đừng hỏi tại sao, mà nhắn tin báo cho Khôi Tước. Lúc Lục Tinh về nhà đã gần 12 giờ, thấy đèn đã tắt hết, e là Khôi Tước đã ngủ, rón rén thay dép lê đi vào phòng khách. Vừa định vào bếp rót cốc nước, đột nhiên Lục Tinh bị một vật cứng chặn lại ở eo.
"Không được nhúc nhích."
"Bảo bối?" Nghe được âm thanh của Khôi Tước, Lục Tinh muốn quay người lại bị đối phương nắm lấy cổ tay đè vào tường, sau đó tay trái bị còng: "Chờ đã! Em đang làm gì?"
Khôi Tước ném khẩu súng lên ghế sa lông bên cạnh, tiện tay còng tay phải Lục Tinh lại, lật người hắn lại, bật đèn phòng khách, ngón tay vẽ một vòng tròn trên ngực Lục Tinh, cười khanh khách: "Đừng nhiều lời, bé ngoan phối hợp với cảnh sát."
Lục Tinh nhìn Khôi Tước mặc đồng phục cảnh sát, mẹ nó cứng rồi.
Bản thân Khôi Tước đã cực kỳ hoàn hảo, hầu hết chiếc cổ trắng nõn của người kia đã giấu dưới lớp áo sơ mi trắng, cùng với khuôn mặt đẹp đẽ, bộ dáng cấm dục xinh đẹp khiến Lục Tinh thần hồn điên đảo.
Miệng lưỡi hắn khô khan hận không thể trực tiếp xé nát cổ áo mà cắn một cái.
Khôi Tước chậm rãi kéo khoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-ban-tinh-noi-chuyen-yeu-duong/247746/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.