Sáng sớm ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Quân cùng xuất hiện với Diễm. Thằng bé reo lên.
_Chào bố. Lâu rồi con mới được gặp bố.
Quân cúi xuống nhắc bổng thằng bé lên. Hôn lên má nó. Quân cười.
_Bố xin lỗi vì không về nhà ăn cơm với con. Con không giận bố chứ?
_Bố nên hỏi mẹ. Nếu mẹ không giận bố, con sẽ tha thứ cho bố. Còn nếu không, con sẽ giận bố.
Quân quay sang hỏi Diễm.
_Em nghe con trai nói rồi đấy. Em tha thứ hay không tha thứ?
Thấy mọi người trong gia đình đang nhìn mình chăm chú. Diễm ngượng ngùng nói.
_Anh đang nói lung tung gì thế? Em đi nấu cơm đây.
Quân nhún vai bảo thằng bé.
_Con cũng thấy rồi. Mẹ con không giận bố.
Thằng bé cười khì.
_Bố ma lanh lắm. Nhưng mà vì mẹ con chịu cười, con sẽ tha thứ cho bố. Từ lần sau bố mà con đi biệt, con sẽ không chơi với bố nữa.
Di cằm vào bụng thằng bé. Quân trêu.
_Con dám đe dọa bố hả?
Thằng bé cười ngặt ngẽo. Thấy vợ chồng Quân đã làm lành, ông bà Trương thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong cơm sáng. Quân bảo Diễm.
_Anh phải đi làm. Gặp lại em sau.
Diễm lo lắng nói.
_Anh không cần nghỉ ngơi sao? Trông anh mệt mỏi quá.
_Em đừng lo. Anh biết sức khỏe của mình. Anh sẽ cố gắng về thật sớm.
Diễm đi ra mở cổng cho Quân đi làm. Hạ cửa kính xe ô tô. Quân mỉm cười nói.
_Em lại đây. Anh có chuyện này cần nói với em.
Diễm tưởng Quân thật sự có chuyện muốn nói với mình. Diễm bước lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728432/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.