Hơn mười giờ đêm. Diễm cho thằng bé đi ngủ. Đắt chăn ngang người. Thằng bé nằm bên cạnh. Diễm bắt đầu đọc truyện cho thằng bé nghe. Mắt thằng bé khép lại dần dần. Đọc xong cuốn truyện mỏng, thằng bé đã chìm dần vào giấc ngủ say.
Diễm âu yếm nhìn con trai say ngủ. Diễm chỉ mong thằng bé được sống bình yên và yên ấm bên gia đình. Diễm không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Nằm một lúc. Nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh lại chăn và gối cho thằng bé. Diễm đi về phòng mình.
Lại một đêm dài nữa trôi qua. Diễm không biết đến bao giờ hai vợ chồng mới thực sự hiểu nhau, mới thôi không còn hiểu lầm và xóa tan đi khoảng cách giữa họ nữa.
Đang viết sách, chuông điện thoại của Diễm reo vang. Nhận ra số của John. Diễm vui mừng nói.
_Chào anh. Anh có khỏe không?
_Anh khỏe. Còn em?
_Em khỏe. Anh đang làm gì thế?
_Anh đang vẽ tranh. Anh xin lỗi vì gọi em vào giờ muộn như thế này.
_Không sao. Em đã đi ngủ đâu.
_Thằng bé thế nào rồi?
_Thằng bé ổn. Nó đang ngủ.
_Xem ra cu cậu đi ngủ rất đúng giờ.
Diễm cười.
_Anh và Jenny đã giảng hòa với nhau chưa?
_Em đang cố gán ghép anh với Jenny à?
_Em đang nói đến tình bạn của hai người. Chuyện tình cảm của anh em không muốn xen vào nhưng nếu anh và cô ấy có thể nên đôi. Em thực sự rất vui.
_Vừa nói được câu trước, cậu sau đã phủ nhận rồi.
John ngập ngừng hỏi.
_Anh ta không đối xử quá tệ với em đấy chứ?
_Anh ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728428/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.