Trong bữa cơm tối. Ông Trương trách.
_Thằng Quân này tệ thật. Nó ham công việc cùng vừa thôi. Ít ra nó cũng phải về ăn cơm cùng gia đình.
Diễm chưa kịp lên tiếng nói đỡ hộ Quân. Bà Phương nói.
_Ông còn chê thằng Quân. Ngày trước ông cũng có khác gì nó đâu. Ông còn ham công việc còn hơn cả nó.
Sáng nay hai ông bà cùng thằng bé đi tập thể dục. Tính thằng bé vui vẻ nên khiến ông bà nội cười suốt. Nhờ thằng bé tình cảm vợ chồng của ông bà Phương đã dần hàn gắn lại như xưa.
Bà Phương không còn ghét bỏ thằng bé nữa. Bà bắt đầu thích và yêu nó như một người cháu trai của mình.
Thằng bé khôn ngoan nên biết nói và làm hài lòng ông bà nội. Ông Trương đối đáp lại.
_Bà lúc nào cũng bênh thằng Quân.
Ông quay sang hỏi Diễm.
_Con về phe ai? Phe mẹ con hay phe bố?
Thằng bé khôn khéo trả lời.
_Ông đừng làm khó mẹ cháu. Tất nhiên là mẹ cháu về phe bố cháu rồi.
Ông Trương giả vờ thở dài.
_Cháu cũng về phe bà nội của cháu chứ gì?
Thằng bé lắc đầu.
_Cháu về phe của ông nội.
Ông Trương cười tươi. Xoa đầu thằng bé. Ông khen.
_Cháu của ông ngoan. Có thế chứ, ít ra ông còn có cháu.
Bà Phương hỏi thằng bé.
_Cháu yên ông nội hơn bà nội đúng không?
_Đâu có. Cháu yêu cả hai ông bà.
_Nếu cháu yêu bà sao cháu lại về phe của ông nội mà không về phe của bà?
Thằng bé trả lời ngay.
_Cháu về phe của ông nội để cân bằng. Cháu không muốn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728422/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.