Bà Phương cuối cùng cũng phải đi. Bà cũng muốn nhìn thấy mặt thằng cháu trai. Tuy nói rằng không muốn nhìn nhận mẹ con Diễm nhưng bà đã lén xen ảnh của thằng bé. Ngay cái nhìn đầu tiên, bà đã thích khuôn mặt và nụ cười của thằng bé.
Một thằng bé có vẻ đẹp và nụ cười của một thiên thần, làm sao bà Phương không yêu cho được. Bà tự nhủ là mặc dù không thích mẹ con Diễm nhưng thằng bé là cháu nội của bà, bà không thể phủ nhận được điều đó. Bà vốn là người trọng tình thân nên bà không muốn thằng bé phải sống lang thang ngoài đường. Bà có thể yêu không mẹ nó nhưng tuyệt đối không để thằng bé đi theo Diễm. Bà sẽ tìm đủ mọi cách để giữ thằng bé lại.
Gia đình Trường cũng ra sân bay đón Diễm và thằng bé. Trường nhìn thấy vợ chồng ông Trương. Mặc dù không thích, không muốn nói chuyện với bà Phương. Nhưng Trường nghĩ vì bây giờ Diễm đã trở thành con dâu của họ nên Trường đành phải đến chào. Ông Trương niềm nở nói chuyện với Trường.
Bà Phương chỉ nói vài câu rồi im lặng. Mối quan hệ giữa Trường và bà Phương vẫn không cải thiện gì. Trường ghét và căm hận bà Phương.
Mọi đau khổ và bất hạnh đều do bà mà ra. Trường không thể tha thứ cho bà Phương vì điều đó. Hồng và con bé Diễm Lệ gật đầu chào ông bà Phương.
Bà Phương nhìn Diễm Lệ. Bà thích con bé. Con bé rất giống mẹ. Tự nhiên bà muốn có cháu, bà muốn được cùng cháu nội đi chơi, cùng nó làm nhiều việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728415/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.