Loan tức giận hỏi.
_Anh cười đã đủ chưa? Nếu đủ rồi, mời anh đi cho và xin anh từ lần sau đừng tìm tôi nữa.
Loan đùng đùng bỏ đi. Felipe nắm chặt lấy tay Loan. Loan đông cứng cả người, luồng điện đang truyền khắp cơ thể, mặt Loan nóng bừng. Loan rủa thầm sự yếu đuôi và bất lực của cơ thể mình. Tại sao mỗi lần gặp Felipe, Loan luôn có cảm giác hồi hộp và rung động vô lý như thế này? Chẳng phải là Loan ghét anh ta sao?
_Cô đi ăn với tôi chứ?
Loan hất tay Felipe ra khỏi cổ tay mình. Nghiến chặt răng, Loan đáp.
_Cảm ơn anh nhưng tôi không muốn anh.
_Cô đang thích tôi đúng không?
Loan nuốt nước bọt. Không dám nhìn vào đôi mắt hút hồn của anh ta. Loan cười nhạt.
_Anh đừng tự kiêu quá. Anh nghĩ rằng tôi có thể thích một kẻ lăng nhăng như anh sao? Thật là nực cười.
Felipe xoay Loan nhìn thẳng vào mắt mình. Felipe cười thật quyến rũ.
_Này em yêu! Đừng có vội xù lông như thế. Nếu em không sợ tôi quyến rũ em, sao em không cùng tôi đi ăn?
Loan nuốt khan. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh ta cười. Loan lại thấy trái tim mình bị chao đi một nhịp. Loan đang cảm thấy mình không được bình thường.
_Tôi không muốn đi ăn cùng anh. Anh có thể bỏ tay anh ra khỏi vai tôi được rồi chứ?
Thay vì bỏ tay ra khỏi vai Loan. Felipe còn bóp mạnh hơn. Loan đang bị Felipe nắm giữ như đang nắm một cái tượng bằng thạch cao.
_Nghe này cô bé. Anh đã nhường em, đã không trách em đũa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728410/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.