Sau khi gặp Jenny. Diễm được gặp Maraget. Chị ta không dám nhìn thẳng vào mặt Diễm.
Nắm tay Maraget, Diễm trấn an.
_Chị đừng sợ, em sẽ không kiện chị nữa đâu. chị có thể về với con gái của chị.
Chị ta sụt sịt.
_Em sẽ không giận chị chứ?
Diễm mỉm cười đáp.
_Đầu tiên em có giận chị nhưng sau khi hiểu vì sao chị làm thế em không còn trách chị nữa. Em chỉ mong lần sau, nếu chị có gặp khó khăn, chị có thể hỏi em. Em sẽ cố gắng giúp chị. Em không muốn chị hành động giống như một tên tội phạm nữa.
Chị ta run giọng hỏi.
_Em..em nói thật chứ? Em sẽ không kiện chị nữa sao?
_Em không muốn chị phải vào tù và không muốn chị phải rời xa con gái chị.
Chị ta khóc nức nở. Mắt Diễm đỏ hoe, Diễm cũng làm mẹ nên Diễm hiểu cảm giác khi thấy đứa con của mình sắp chết mà không cứu được là gì.
Diễm không muốn người mẹ đáng thương và yêu con hết lòng này phải vào tù, không muốn đứa trẻ đáng thương kia phải mỏi mòn chờ mẹ nó trong cô đơn và đói khát. Diễm không chịu đựng được hình ảnh một đứa bé gái tám tuổi đứng tựa cửa chờ mẹ nó trở về với nó hàng ngày. Diễm sợ hình ảnh đó. Sợ con bé bị làm sao. Diễm chọn cách tha thứ, chọn cách kết thúc mọi chuyện ở đây để ai cũng có thể được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Kết thúc giờ thăm hỏi. Diễm ra về. Lòng Diễm nhẹ nhõm. Diễm nở một nụ cười, mặc dù không muốn xen vào chuyện tình cảm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728402/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.