Quân không bao giờ ăn sáng. Buổi sáng nào trước khi đến công ty, Quân cũng đến một quán quen uống cà phê. Nhưng kể từ khi yêu Diễm, Quân đã từ bỏ thói quen của mình. Quân thường xuyên ăn sáng, và ít khi từ bỏ bữa sáng. Quân thấy bữa sáng rất quan trọng đối với sức khỏe của mình.
Đang ăn cơm. Diễm giật mình, điện thoại Diễm đang hát một bài ca giáng sinh. Diễm lúng túng nhìn số điện thoại trên màn hinh. John đang gọi cho Diễm.
Quân nhìn khuôn mặt lúng túng và lo sợ của vợ. Không cần phải đoán, Quân cũng biết người đang gọi cho Diễm là ai. Quân không còn hứng thú ăn sáng nữa.
Diễm vội đứng dậy. Bịt tai vào ống nghe, Diễm nói.
_Anh và con cứ ăn sáng đi. Em ra đây nghe điện thoại một chút.
Quân cau có.
_Cô không thể nghe điện thoại ở đây được sao? Hay cô có chuyện gì dấu tôi?
Diễm khổ sở nói.
_Em không có chuyện gì dấu anh cả. Anh đừng nghi ngờ lung tung. Em không nghe điện thoại ở đây vì không muốn làm phiền anh và con ăn cơm thế thôi.
Diễm đứng dậy. Vừa đi ra ngoài sân, Diễm vừa nói.
_Chào anh! anh gọi điện cho em sớm thế này có chuyện gì cần nói không?
_Hôm nay anh bắt đầu tổ chức triễn lãm. Em có thể đến giúp anh chứ?
Diễm mỉm cười.
_Sao lại không? Em rất vui lòng khi được giúp anh.
John vui mừng.
_Cảm ơn em. Nếu không có em, anh không biết phải xoay sở thế nào.
_Anh đừng nói thế. Anh là một họa sĩ tài năng. Em có làm gì được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728399/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.