Diễm vừa ngủ dậy, câu đầu tiên hỏi khi thấy bà Hoa là thằng bé và Quân đâu. Bà Hoa cho Diễm biết hai bố con đã đưa nhau đi làm. Diễm thở phào nhẹ nhõm vì Quân không tìm cách đưa thằng bé rời xa khỏi vòng tay của Diễm. Nếu Quân làm thế, Diễm sẽ héo rũ mà chết.
Diễm gọi điện cho Quân. Quân quan tâm hỏi.
_Cô đã thấy khỏe hơn chưa?
_Em đã khỏe hơn rồi. Con có ở bên cạnh anh không?
_Nó đang ngủ. Cô chuẩn bị đi, khi nào tôi và thằng bé về. Cả nhà chúng ta sẽ đi mua sắm.
Câu cả nhà chúng ta của Quân mới ấm áp làm sao. Diễm nghe trái tim mình dâng đầy cảm xúc và niềm vui. Diễm mong có ngày này, luôn mong được sống bên cạnh Quân và con trai. Nếu không còn chuyện gì xảy ra nữa. Diễm không bao giờ muốn rời xa khỏi Quân và thằng bé. Diễm muốn được ở bên cạnh họ suốt đời. Diễm muốn được nhìn thấy thằng bé lớn lên, muốn trông thấy nó trưởng thành và thành đạt. Diễm muốn được cùng với Quân gánh vác mọi chuyện, muốn chăm sóc bố con Quân mỗi khi họ ốm đau. Muốn nghe họ nói chuyện mỗi khi họ cần tâm sự.
Diễm dịu giọng đáp.
_Em biết rồi. Em sẽ chờ bố con anh về.
Đặt điện thoại trước chỗ nghế xe. Trái tim Quân đang đập gấp gáp trong lòng ngực. Quân đang rủa thầm bản thân, chỉ cần Diễm tiếp tục tỏ ra yếu đuối, nghe lời và ăn nói dịu dàng với Quân. Quân sẽ sớm ngục ngã, sớm đầu hàng vô điều kiện.
Diễm đón bố con Quân trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728394/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.