Diễm vội xua tay.
_Không….không phải thế. Tôi…tôi không ghét anh. Mà tại sao tôi phải giải thích cho anh hiểu?
_Cô nói đúng. Chúng ta là hai người xa lạ. Cô đâu cần phải nói gì. Chỉ có tôi ngu nên mới nghĩ về cô suốt.
Diễm ngước mắt nhìn Quân. Thấy khuôn mặt hốc hác đôi mắt thâm quầng do mất ngủ của Quân. Diễm quan tâm hỏi.
_Anh không sao chứ? Nhìn anh không được khỏe.
_Cô tưởng là tôi có thể ngủ được khi mà cô luôn dấu tôi mọi chuyện sao?
Diễm đi giật lùi.
_Anh..anh đến đây làm gì? và tại sao anh biết tôi có một phòng tranh nhỏ ở đây.
Nhìn thái độ phòng thủ và sợ hãi của Diễm. Quân cau có.
_Người tôi có mùi hay sao mà cô phải đứng xa như thế? Cô nên nhớ tôi vừa mới cứu mạng cô.
Diễm lúng túng đáp.
_Anh đừng hiểu lầm. Không phải là tôi có ý khinh anh hay sợ anh. Mà thôi anh nói lý do của anh đi?
Quân cười nhạt.
_Cô đúng là rất biết cách đánh trống lảng. Nhưng mà không sao, tôi cũng chán phải nghe những lời nói dối của cô lắm rồi. Tôi tới tìm cô vì có chuyện muốn nhờ cô.
Diễm lo sợ hỏi.
_Anh muốn tôi làm gì?
_Tối nay ông Logan có tổ chức tiệc. Tôi muốn mời cô đi cùng.
Diễm kinh hoàng đi giật lùi thêm một bước nữa. Diễm khó nhọc mở lời.
_Anh..anh thấy đấy. Tôi không thích tiệc tùng. Anh và tôi xuất hiện cùng nhau sẽ gây ra nhiều sự hiểu lầm. Nên tôi nghĩ tốt nhất tôi không nên đi cùng với anh.
Quân gằn giọng.
_Cô nghĩ là cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728379/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.