Diễm nhỏ nhẹ.
_Cám ơn Dì, nếu không có Dì, cháu không biết cuộc sống của cháu sẽ ra sao nữa….!!!
_Dì mới là người nên cám ơn cháu, chính cháu đã cứu vớt đời Dì. Khi cháu đi, Dì đã rất cô đờn và buồn chán nhưng lại được sống với cháu thế này Dì không còn gì mong muốn hơn nữa….!!
Diễm ôm chặt lấy bà Hoa, tình cảm mẹ con trong Diễm trỗi dậy, nhờ có bà luôn ở bên an ủi và động viên nên Diễm mới có dũng khí tiếp tục sống. Diễm kính trọng và yêu mến bà. Bà là người thân không thể thiếu của Diễm.
Chuông điện thoại reo vang khiến Diễm và bà Hoa giật mình. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, họ vừa lo sợ vừa vui mừng, họ không biết là Hồng và đứa bé thế nào, cả hai vẫn bình an hay là đã xảy ra chuyện.
Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và can đảm ra. Diễm nghe máy. Giọng Trường vỡ òa đầy sung sướng.
_Hồng vừa xinh cho anh một cô công chúa rất xinh. Em có biết con bé nặng bao nhiêu kí không….??
Diễm rợi lệ, hạnh phúc ùa về trong tâm trí Diễm. Cuối cùng Hồng và đứa bé không sao. Diễm có thể yên lòng được rồi.
_Con bé nặng mấy kí….??
_Ba kí tám…!!
Diễm vui mừng nói.
_Chúc mừng anh. Anh định đặt tên cho con bé là gì….??
Trường cười lớn.
_Anh đã đặt tên cho nó khi anh biết mình sẽ có một công chúa rồi. Mẹ nó tên Diễm Hồng, anh sẽ gọi con bé là Diễm Lệ, em thấy thế nào….??
Diễm gật đầu khen.
_Em thấy rất hay. Chị Hồng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728339/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.