Kiên cười.
_Cô nên lo cho chính cô đi, đừng để người khác phải lo lắng cho mình….!!
_Em hiểu….!!
Nắm lấy tay Bảo. Diễm mỉm cười.
_Em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả….!!
Bảo nheo mắt trêu Diễm.
_Em bị nghiện câu nói cám ơn và xin lỗi à, sao em hay nói cám ơn và xin lỗi người khác thế…???
_Anh thích em mắng anh hay chửu anh đúng không….??
_Ai bảo em là anh thích như thế. Anh không làm gì có lỗi với em, sao anh phải nhận những hình phạt ấy…??
_Anh không thích em nói câu cám ơn anh còn gì….??
_Anh muốn em cám ơn anh bằng hành động….!!
Diễm cau mày không hiểu.
_Anh muốn em làm gì…??
Đặt hai tay trên vai Diễm. Bảo nghiêm giọng nói.
_Em phải sống thật hạnh phúc, sống thật vui vẻ.Nếu em làm được như thế, đó chính là lời cảm ơn của em dành cho anh rồi, còn nếu em không làm được, em có nói một nghìn câu cảm ơn anh cũng thành vô ích, anh không muốn nhìn thấy em khổ đau hay khóc lóc thêm nữa….!!
Diễm rơi lệ, môi nở một nụ cười. Diễm gật đầu.
_Em hứa, em sẽ sống thật hạnh phúc và thật khỏe mạnh….!!
Tiếng loa phóng thanh thông báo chuyến bay đã bắt đầu cất cánh. Nước mắt trên má Diễm không ngừng rơi xuống, lòng Diễm trùng xuống. Diễm quay lại ôm bà Hoa và ông quản gia thật chặt. Diễm không muốn rời khỏi vòng tay của họ, Trường phải kéo Diễm đi, Diễm mới chịu buông họ ra. Hồng sụt sịt bảo Diễm.
_Em sẽ gặp lại Dì và chú sớm thôi, sau khi anh Trường và chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728333/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.