Bảo trầm giọng bảo ông Đăng.
_Tốt nhất là ông nên buông dao đi, ông không chạy thoát được đâu…!!
Ông Đăng phun nước bọt phì phì.
_Đằng nào tao chả phải chết, nhưng trước khi tao chết, tao muốn bố con nó phải chết theo tao…!!
Bàn tay ông ta bắt đầu cứa vào cổ Diễm, máu chảy ta từ vết thương. Ông ta muốn tra tấn Diễm, muốn Diễm phải sợ hãi, phải gào thét trước khi chết.
Trường đau khổ tột cùng, Trường vẫn chưa có cơ hội gọi ông Hải là cha thì ông đã chết rồi, ông Đăng đã tước mất quyền được gọi cha, tước mất quyền chất vấn, quyền được nghe một câu xin lỗi của Trường. Quỳ bên xác ông Hải, cuối cùng Trường cũng bật thốt lên được tiếng gọi bố mà từ lâu rồi Trường không làm.
_Bố ơi….!! Bố…!!. Sao lại ra nông nỗi này….!! Tại sao….!!
Diễm khóc ngất, cơ thể Diễm mền nhũn, vết thương trên cổ không làm cho Diễm đau, Diễm hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, đang cận kề với cái chết. Diễm chỉ biết có ông Hải đang nằm cứng đơ trên đất lạnh, chỉ nhìn thấy Trường đang gục khóc trên ngực ông. Trong một khoảnh khắc, Diễm cũng muốn được chết, được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này, Diễm không còn mong ước gì nữa.
Quay lại nhìn ông Đăng, mắt vằn lên, Trường căm hận hét với tất cả sức lực.
_Tại sao ông lại làm như thế, không phải mọi ân oán đã được chấm dứt rồi sao, người mà ông căm thù, ông đã giết chết rồi, ông còn muốn gì nữa…?? Ông quá độc ác, quá tàn nhẫn….!!Tôi căm hận ông! tôi căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728325/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.