Trường nhìn khắp một lượt. Giọng Trường vang lên đầy uy quền.
_Đây là bữa ăn của gia đình, chúng ta phải vui vẻ, phải cố gắng sống tiếp dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng vì những điều không hay ảnh hưởng đến không khí ấm cúng bên bếp lửa. Mọi người thấy tôi nói có đúng không…??
Gạt lệ trên má, Hồng gật đầu.
_Đúng, nào chúng ta ăn thôi…!!
Diễm không muốn ăn nhưng thấy anh chị vì mình không được vui, vì mình phải lo lắng, Diễm cầm bát cơm. Diễm ăn một thìa, rồi một thìa. Trường gắp thức ăn cho Diễm, bà Hoa, ông quản gia cũng từ tốn ăn từng thìa. Nhìn họ ăn cơm giống như mấy con rô bốt đã được lập trình, trên khuôn mặt họ không có một biểu hiện nào thể hiện bữa cơm ngon lành hay chán ngắt.
Diễm do bị mệt nên Hồng không khiến Diễm phải phụ rửa bát với bà Hoa. Mọi việc đều do Hồng và bà Hoa làm. Hai anh em được bà Hoa pha cho một tách cà phê, và một cốc sữa nóng.
Ngồi ngoài phòng khách, Trường dò hỏi.
_Em có chắc là em sẽ không hối hận với những gì mà em lựa chọn hôm nay không…??
Diễm lắc đầu.
_Em không hối hận, em chỉ hối hận nếu em mang đến cuộc sống địa ngục cho anh ấy còn nếu không, em nên mừng vì em đã làm như thế…!!
Nhìn khuôn mặt trắng xanh của Diễm, nhìn đôi mắt đỏ hoe, bàn tay cầm cốc sức nóng run rẩy của Diễm. Trường trầm giọng.
_Anh biết là em đang hối hận, đừng tự dối lòng mình nữa. Em là một con ngốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728323/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.