Nhìn khuôn mặt tái xanh, nhìn những giọt nước mắt chưa khô trên má của em gái. Trường linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xẩy ra nhưng nếu Quân đã tỉnh lại rồi thì còn chuyện gì nữa. Trường đoán mò là do bố mẹ của Quân làm khó Diễm nên Diễm mới khóc. Trường ghiến răng hỏi.
_Có phải bà Phương vừa mới chửu em xong đúng không….??
Diễm lắc đầu.
_Không phải, bà ấy không làm gì em cả…!!
_Nếu không phải do bà ấy, tại sao em lại khóc. Quân đã tỉnh lại rồi, em còn lo lắng điều gì nữa…!!
Diễm gượng cười.
_Em khóc vì hạnh phúc, chẳng lẽ có luật cấm không được khóc khi người phụ nữ được hạnh phúc hay sao…??
Dù là ngượng cười cũng khiến cho Trường yên tâm phàn nào. Nghĩ rằng Diễm đã mệt nên Trường đưa Diễm về nhà mà không còn một câu hỏi hay thắc mắc nào nữa. Trên đường về Diễm khóc thầm trên lưng Trường, hai tay ôm chặt lấy eo Trường. Diễm đang cố tìm lấy hơi ấm của tình thân, Diễm muốn quên đi nỗi đau đang cào xé trong lòng mình. Đầu Diễm dựa vào lưng Trường nặng dần, Trường tưởng Diễm lại ngủ quên trên lưng mình như mọi khi nên không nói gì.
Về đến nhà, Hồng mở cổng cho Trường lái xe vào trong sân. Diễm ngủ quên trên lưng Trường với hai dòng lệ vẫn còn đọng trên má. Hồng kinh ngạc hỏi Trường.
_Có chuyện gì xẩy ra với Diễm thế? Tại sao cô ấy lại khóc trong lúc ngủ?
Trường thông báo.
_Quân đã tỉnh lại rồi…!!
Hồng mỉm cười nhẹ nhõm.
_Cuối cùng cô ấy và Quân lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728316/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.