Trường gõ cửa phòng của Diễm. Diễm nói không ra hơi.
_Em muốn được ở một mình….!!
_Em có muốn gặp Quân không…??
Diễm sụt sịt.
_Anh thừa biết là không thể. Sao anh còn hỏi em câu đó…??
_Nếu không thể đảm bảo em gặp được cậu ấy, anh nói chắc chắn với em làm gì…!!
Diễm ngồi bật dậy, mở toang cánh cửa. Diễm mừng rỡ hỏi.
_Cách gì hả anh. Anh mau nói nhanh lên…!!
Trường bước vào trong phòng, ngồi lên giường. Trường nói.
_Lúc nãy Bảo có đến đây, cậu ta đã nghĩ ra được một cách cho em có thể chăm sóc Quân rất hay. Nhưng em sẽ phải chịu thiệt một chút…!!
Diễm nắm chặt lấy tay Trường, niềm hy vọng thể hiện trong đáy mắt Diễm.
_Anh nói đi, dù có phải chịu khổ đến đâu em cũng chịu được, chỉ cần em có thể vào thăm anh ấy, chăm sóc anh ấy…!!
_Bảo sẽ viện lý do là Quân cần một y tá, cô y tá hiện tại chăm sóc cho Quân sẽ được thay bằng em. Do em đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nên vấn đề này anh không lo là em sẽ làm lộ thân phân giả danh y tá của mình…!!
Diễm nở một nụ cười sung sướng, cuối cùng Diễm cũng có thể vào thăm Quân như ước nguyện. Ôm lấy Trường, Diễm thì thầm.
_Cảm ơn anh, anh hai….!!
Vỗ nhẹ vào lưng Diễm. Trường động viên.
_Em hãy cố lên. Chiều tối em hãy đến bệnh viện nhận việc nhưng em phải nhớ không được nói chuyện, phải đeo khẩu trang, và đừng có khóc nếu không em sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc Quân nữa đâu…!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728307/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.