Sau khi ăn xong, Quân lôi Diễm lên phòng của Quân. Do Diễm vẫn còn bị cúm nên Quân không muốn cho Diễm đi đâu. Diễm đòi về, Quân bảo.
_Anh đã nói em không phải lo, mọi chuyện đều có Dì Hoa, ông quản gia lo cho bố em rồi…!!
_Anh độc tài vừa thôi, em đã ở nhà anh gần hai ngày rồi, em cần phải về nhà, còn nhiều việc đang chờ em…!!
Nâng cằm Diễm lên. Quân nói.
_Nếu em còn đòi về nữa anh sẽ lôi em đi thử áo cưới với anh. Anh vì lo cho sức khỏe của em nên không ép em đi, em phải hiểu là anh đã nôn nóng được tổ chức đám cưới sớm như thế nào, em nên ngoan ngoãn nằm yên, ăn uống, uống thuốc đều đặn, sau khi em khỏe anh sẽ cho em làm những gì mà em thích…!!
Diễm thở dài.
_Em cảm tưởng em là một bệnh nhân của anh, một con rối cho anh điều khiển…!!
Nắm lấy tay Diễm, Quân lo lắng hỏi.
_Em không vui à….??
Diễm bướng bỉnh nói.
_Tất nhiên là không vui rồi, có ai thích làm con rối của người khác đâu….!!
Quân nheo mắt đáp.
_Rồi em cũng sẽ quen với những yêu cầu của anh thôi, anh làm những điều đó vì anh muốn tốt cho em…!!
Diễm xì một tiếng.
_Anh làm như em không có não không bằng…!!
Quân nằm xuống bên cạnh Diễm, đặt đầu Diễm trên cánh tay mình, Quân nói.
_Em ngủ đi, nếu em ngủ anh sẽ hát cho em nghe…!!
Diễm vui mừng hỏi.
_Anh nói thật chứ….??
_Thật…!!
Diễm nhắm mắt lại, Quân hát nho nhỏ, đây là bài hát mẹ Quân thường hay hát cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728294/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.