Ban đêm Diễm giật mình tỉnh giấc mấy lần, bà giúp việc phải vỗ về, Diễm mới yên tâm ngủ tiếp. Bà Phương cả đêm không ngủ được, bà hay hỏi bà giúp việc tình hình bệnh tình của Diễm
Sáng hôm sau, Diễm vẫn còn ngủ li bì, tối qua, Diễm ngủ không được ngon giấc nên sáng này phải ngủ bù. Cơn sốt đã không còn hành hạ Diễm nữa, mặt Diễm đã bớt nóng hơn.
Bà giúp việc nấu cháo cho Diễm ăn. Bà Phương thay khăn mặt trên trán Diễm, bà thấy bà đang hành động giống như một người mẹ chăm con hơn là một bà mẹ chồng khó tính. Dù sao Diễm cũng thật đáng thương, ốm đau thế này, bà chấp làm gì chuyên vặt vãnh của ngày xưa.
Thông qua bà giúp việc bà biết tối qua Quân có gọi điện về nhà và thông báo chiều này Quân sẽ về. Bà biết vì sao con trai bà lại nôn nóng như thế, tất cả cũng chỉ vì con nhóc Diễm này. Bà lắc đầu thở dài.
Diễm ngủ đến chín giờ sáng mới dậy, ngó xung quanh căn phòng, Diễm giật mình vì đây không phải là phòng ngủ của Diễm. Nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, Diễm váng mất không thể dậy nổi, cơn sốt lại bắt đầu hành hạ Diễm.
Mở cửa phòng, bà giúp việc thấy Diễm đang run cầm cập, đặt bát cháo trên bàn, bà nhanh chóng lấy thêm chăn và mền cho Diễm, Diễm lí nhí nói.
_Cảm ơn Dì…!!
_Cháu lại khách sáo rồi…!!
Bà Phương bước theo sau bà giúp việc, bà thấy Diễm đắp mấy cái chăn mà vẫn còn run. Bà hối thúc giúp việc.
_Mau đi gọi bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728289/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.