Trên môi Quân nở một nụ cười, Quân mãn nguyện nhắm mắt lại. Trường thấy Quân không nói, Trường khiêu chiến.
_Tên kia bí lí rồi hả…??
Quân hét nhỏ.
_Câm đi, điếc lỗ tai người ta….!!
Trường lải nhải.
_Không ngờ một người trí thức như cậu mà cũng có thể văng tục ra, thật làm người ta thất vọng quá…!!
_Một kẻ miệng lưỡi như cậu thì có gì hơn tôi đâu mà vênh mặt lên dạy đời…!!
Hồng thở dài bảo cả hai.
_Hai anh có phải là trẻ con đâu mà hơi một tí là động khẩu, các anh đúng là đã bị điên hết cả rồi…!!
Quân cười.
_Bây giờ em mới biết hả, em nên nói điều này cho thằng chồng mắc dịch của em nghe…!!
Trường độp lại.
_Thằng em rể láo lếu, nếu không gọi tôi là anh tôi sẽ không gả em gái cho cậu…!!
_Diễm nhất định tôi phải lấy, còn gọi cậu là anh sẽ không bao giờ xẩy ra chuyện đó…!!
Hai người mỗi người một câu, căn phòng bệnh trở nên ồn ào náo nhiệt, ông Hải, và ông quản gia ngồi im nghe hai chàng trai trẻ đối qua đối lại, sức sống tràn về căn phòng, trong lòng họ chưa có lúc nào lại thoải mái như lúc này, họ đã trút bỏ hết được mọi ưu sầu, đau khổ, họ không còn bị bóng ma của quá khứ ám ảnh nữa.
Một lúc sau Diễm vào thăm Quân, bác sĩ dặn là không được thăm quá mười lăm phút vì Quân và Trường cần được nghỉ ngơi nhưng xem ra hai chàng trai rất khỏe mạnh, họ còn cười đùa với nhau chứng tỏ họ sẽ nhanh chóng bình phục.
Quân nhìn Diễm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728282/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.